Sáng sớm hôm sau, dưới sự đưa tiễn của ba người Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc, Lâm Lăng bước ra khỏi cánh cổng của học viện Thiên Diễn.

“Lão đại, nếu có nguy hiểm gì thì đừng xông vào cổ mộ kia.” Tần Vũ nhíu mày, hình như cảm thấy hơi hối hận vì tối hôm qua đã kể lại tin tức về cổ mộ.

Nếu không Lâm Lăng cũng không hứng thú bừng bừng muốn đến đó rèn luyện tìm kiếm bảo vật như vậy.

“Yên tâm đi, ta có chừng mực mà.” Lâm Lăng gật đầu và cười khẽ.

Trên con đường võ tu vốn tràn ngập hung hiểm không biết trước được, nếu làm chuyện gì cũng lo lắng hãi hùng thì còn tu võ cái gì.

Bọn Tần Vũ cũng hiểu điều này, cho nên sau một lúc quan tâm nhắc nhở, họ cũng không khuyên can thêm.

Dù sao thì mỗi người đều có võ đạo của chính mình.

Bọn họ không thể đi theo võ đạo hiện giờ mà Lâm Lăng theo đuổi.

“Lão đại bảo trọng! Chúng ta chờ huynh trở về.” Ba người Cổ Vân Nhạc đều trăm miệng một lời mà nói.

“Ừ, đừng nói nhiều lời thừa vậy nữa, tạm biệt!”

Sau đó, Lâm Lăng vung tay lên, lập tức tiêu sái xoay người rời đi.

Tiểu Bạch cũng học theo động tác phất tay “Tạm biệt” của Lâm Lăng, sau đó lập tức đi theo Lâm Lăng.

Hắn không ngờ được là, lần từ biệt này lại là bước ngoặt lớn nhất cả đời hắn gặp phải.

Mà thế lực trong triều cũng xuất hiện biến cố dữ dội đến mức làm người ta không tin nổi.

Nhưng điều đó đều là câu chuyện sau đó.

...

Tám ngày sau.

Lâm Lăng dẫn theo Tiểu Bạch, rốt cuộc cũng đã tới đích đến của chuyến này - Dãy núi Ma Thú.

Chỉ liếc nhìn một cái thì đã trông thấy vô số núi non phập phồng lên xuống, liên miên không dứt!

Lúc này quần áo trên người Lâm Lăng không phải là đồng phục của học viện Thiên Diễn, mà hắn đã đổi trang phục thích khách của ‘Kinh Kha’ lần nữa.

Mặt nạ màu vàng đậm dữ tợn bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn, đôi đồng tử xám trắng mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị.

“Lại tới đây lần nữa.” Nhìn dãy núi to lớn phía trước, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười cảm khái.

Nửa năm trước khi đi đến học viện Thiên Diễn, hắn cũng đã từng đi ngang qua nơi này.

Nhưng vì đêm khuya xảy ra một trận lũ lụt nên đã trực tiếp cuốn hắn ra khỏi dãy núi Ma Thú.

Cho nên thực tế hắn cũng không nán lại dãy núi Ma Thú bao nhiêu ngày nên không quen thuộc với nơi này lắm.

Tiểu Bạch bên cạnh đưa đôi mắt lập lòe nhìn dãy núi khổng lồ được rừng rậm bao phủ trước mặt, trong đôi mắt dâng lên một tia phấn khởi và hoài niệm.

Tuy nó không biết cha mẹ của mình là ai, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong dãy núi Ma Thú này.

Nơi đây không chỉ là nhà của nó, mà đây còn là mảnh đất trưởng thành quý giá nhất trong lòng nó.

Hiện giờ lại trở về dãy núi Ma Thú, Tiểu Bạch không khỏi cảm thấy rất ấm áp.

“Chủ nhân, nơi đó có người.” Lúc này, giọng nói của Tứ Bảo đột nhiên vang lên.

Lâm Lăng lập tức dùng chung thị giác với Tứ Bảo, nhìn lại hướng bên trái.

Chỉ thấy cách đó không xa đang có hơn mười bóng người đạp lên cỏ đi vào bên trong dãy núi Ma Thú.

Những người này đều cầm vũ khí trong tay, rõ ràng là một đám võ giả.

Mà khi Lâm Lăng chú ý tới bọn họ, những tên đó cũng cực kỳ nhạy cảm mà phát hiện Lâm Lăng.

Ngay lập tức, từng ánh mắt đề phòng sôi nổi phóng về hướng Lâm Lăng.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Lăng chỉ lẻ loi một mình đi cùng hai con sủng vật nhìn rất ‘Cấp thấp’, cảnh giác trong mắt bọn họ mới giảm đi vài phần.

Những người này đánh giá Lâm Lăng vài lần xong thì cũng không có phản ứng, vội vàng đi về hướng dãy núi Ma Thú.

Nhưng trong đội ngũ lại có một tên mặt sẹo nở một nụ cười méo xệch đầy răng vàng với Lâm Lăng.

Hơn nữa gã còn đưa tay quẹt qua cổ họng, làm một động tác khiêu khích về hướng Lâm Lăng.

Thấy vậy, Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh, cũng không để ý tới.

Mà sau khi những người đó tiến vào dãy núi Ma Thú không lâu, rất nhanh lại có một đám võ giả xuất hiện.

“Xem ra người thu được tin tức về cổ mộ đã bắt đầu lục tục tới đây.” Lâm Lăng lẩm bẩm, cũng không cảm thấy bọn người kia chỉ đơn thuần tới đây rèn luyện thám hiểm mà thôi.

“Cách thời điểm phóng ra tín hiệu còn có hai ngày, nhân lúc này ta tìm kiếm trong dãy núi xem có bảo vật gì hay không?”

Trong lúc ngẫm nghĩ như vậy, Lâm Lăng dẫm lên mặt đất phủ kín lá khô, bóng dáng cũng lướt nhanh vào dãy núi...

Vào lúc chạng vạng, sau khi màn đêm buông xuống thì dãy núi Ma Thú cũng tăng thêm vài phần âm u và nguy hiểm.

Trong núi rừng yên tĩnh thường có vài tiếng thú rống truyền ra.

Những tiếng kêu này thật đói khát mà hung hãn, khiến người ta run như cầy sấy trong hoàn cảnh tối tăm này.

Cho nên những nhà thám hiểm xâm nhập dãy núi tìm kiếm bảo vật cũng không dám đi lại khắp nơi nữa, từng nhóm đều tìm đến mảnh đất an toàn để cắm trại canh phòng.

Lúc này, Lâm Lăng cũng tìm một khối đá, sau đó dựa lưng vào đó mà ngồi khoanh chân.

Có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng trước đó, Lâm Lăng cũng không nhóm lửa ở chỗ này, để tránh khiến ma thú chú ý.

Đương nhiên, nếu thực sự có ma thú dám đến tập kích quấy rối thì hắn cũng chẳng sợ hãi gì.

Thả bất cứ con nào nào trong đám Hỏa Lân Hổ, Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu ra thì nó cũng là mãnh thú có được thực lực khủng bố.

Đêm khuya thật dài lâu, tất nhiên Lâm Lăng không có ý lơi lỏng khi đang ở dãy núi hung hiểm này, hắn trực tiếp đả tọa tu luyện.

Dưới sự thao túng của hắn, linh lực tinh khiết trong cơ thể tự động vận chuyển dựa theo công pháp Thôn Phệ Tinh Không.

Tuy bộ công pháp này là võ học bị thiếu sót, nhưng sau khi tu luyện nghiên cứu, Lâm Lăng phát hiện trong đó ẩn chứa một tác dụng kỳ diệu mạnh mẽ.

Cắn nuốt không chỉ có khả năng hấp thu năng lượng, tăng cường công lực của bản thân mà còn có thể tiến hành công kích.

Nhưng hiện giờ bởi vì hạn chế tu vi nên Lâm Lăng còn chưa thể thi triển chiêu thức công kích trong võ học cắn nuốt ra, chỉ có thể hấp thu năng lượng mà thôi.

Mà hấp thu năng lượng cũng giúp hắn ‘làm ít hưởng nhiều’ trong lúc tu luyện.

Giống như trước đó ở suối Hàn Linh trong học viện Thiên Diễn, nhờ lực cắn nuốt luyện hóa, khi Lâm Lăng hấp thu năng lượng trong con suối mà lại không bị luồng khí âm hàn kia ăn mòn.

Công hiệu đó cũng cực kỳ hữu dụng.

Còn ‘Cửu Phù Kiếm Quyết’, bởi vì là công pháp Thiên giai rút thưởng được từ hệ thống nên hắn đã hoàn toàn thông hiểu, căn bản không cần tu luyện lĩnh ngộ thêm.

Ở phương diện kiếm thức, hắn có thể đạt tới trình độ tâm tùy ý động (1).

(1) Trong lòng suy nghĩ cái gì thì làm cái đó, không bị yếu tố khác ảnh hưởng đến

Mà trong lúc Lâm Lăng tu luyện, Tiểu Bạch lại lao vào bụi cỏ cách đó không xa để vồ mồi.

Thấy thế, Lâm Lăng cũng không ngăn cản.

Tiểu Bạch vốn là con non của hung thú viễn cổ, nhưng nào nào cũng ăn đồ ăn có sẵn ở xã hội nhân loại với hắn.

Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng mất đi dã tính hung thú vốn có.

Cho nên lần này trở lại dãy núi Ma Thú, đúng lúc có thể để nó ở chỗ này ôn lại sự hung tàn trong rừng rậm nguyên thủy, ngoài ra còn có thể trưởng thành thêm.

Sau khoảng nửa canh giờ.

“A! Đôi mắt ta bị cào bị thương rồi!”

“Súc sinh đáng chết, nhất định phải bắt được nó!”

“Mau đuổi theo!!”

Tiếng kêu thảm thiết và mắng chửi tức giận đột nhiên vang lên, khiến Lâm Lăng đang tu luyện cũng bừng tỉnh.

Hắn hơi nhíu mày, nghe động tĩnh này thì hình như có người đang săn bắt ma thú.

“Tiểu Bạch đâu?”

Lâm Lăng nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.

“Chủ nhân, nó còn chưa trở về.” Anh vũ Tứ Bảo lập tức trả lời.

“Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi là...”

Nghe thấy Tiểu Bạch chưa trở về, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, có dự cảm không lành xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play