“Thế nào? Các ngươi có hứng thú với cổ mộ sao? Vậy ta có tin tức mắt thấy tai nghe đây.” Thấy mọi người rất có hứng thú, Tần Vũ hơi nhướng mày lên rồi nói.

“Đừng có phí lời, mau nói.” Cổ Vân Nhạc cắn một cái chân gà nướng, nhai nhoằm nhoằm mà giục.

Nhìn thấy mọi người đều nóng lòng muốn nghe, lúc này Tần Vũ mới cười nói: “Thật ra, tin tức này là biết được từ chỗ phó tướng của phụ thân ta.”

“Nghe nói niên đại tồn tại của cổ mộ kia cực kỳ xa xăm, chủ nhân của nó là một vị cường giả Thánh Vực, ông ta xây mộ cho mình để nếu tu luyện độ kiếp thất bại thì mất mạng ngay trong ngôi mộ luôn, xem như là nơi táng thân.”

“Cường giả Thánh Vực?!”

Nghe bốn chữ này, đám người Lâm Lăng không khỏi lộ ra chút kinh dị, cảm thấy rất chấn động.

Hiện giờ Lâm Lăng cũng đã hiểu biết phân chia cấp bậc cảnh giới của võ tu.

Võ giả, chiến sĩ giai đoạn đầu sẽ rèn luyện chín linh mạch, mỗi một lần đột phá sẽ tăng lên một cấp bậc.

Giống như hắn hiện tại đã đánh thông năm linh mạch, tức là chiến sĩ cấp 5.

Một khi chín linh mạch đều được đánh thông thì có thể đánh sâu vào cảnh giới Thánh Vực, dẫn dắt linh khí thiên địa trong Đan Điền Huyệt Hải ngưng luyện thành Linh Anh.

Tới được cảnh giới đó mới bước vào một mảnh thiên địa khác của võ đạo - Thánh Vực.

Nhưng Thánh Vực cũng có phân chia cấp bậc rõ ràng, cảnh giới Thánh Vực Linh Anh là giai đoạn đầu tiên, lên trên nữa còn có cảnh giới Tinh Thần, cảnh giới Thần Hải...

Nhưng dù là cảnh giới nào, chỉ cần có thể tu luyện thành Thánh Vực thì hầu như có được thanh danh hiển hách.

Những cường giả đó đi tới bất cứ vương triều thế lực nào cũng sẽ được đối xử hết sức tôn trọng.

Ngoại trừ chiến sĩ thì cấp bậc của pháp sư cảnh giới Thánh Vực cũng tương tự như thế.

Nghĩ vậy, Lâm Lăng cảm thấy rất kinh ngạc và tò mò.

“Ngươi xác định cổ mộ kia là thật?” Lâm Lăng nhịn không được mà hỏi.

Tần Vũ trịnh trọng gật đầu và nói: “Việc này là phủ tướng quân Tần thị chúng ta nắm giữ tin tức trực tiếp, chắc chắn không phải là giả.”

Lôi Mông như suy tư chuyện gì đó, nghi ngờ nói: “Nếu là thật thì ta lại thấy khá kỳ quái, lúc trước tại sao người phát hiện cổ mộ đầu tiên không dọn sạch bảo bối trong mộ đi, còn truyền tin tức ra làm gì?”

Tần Vũ cười hì hì, ra vẻ cao thâm mà nói: “Lão tam, vậy thì ngươi không hiểu rồi.”

“Xin chỉ giáo cho?” Lôi Mông hơi kinh ngạc.

“Bởi vì bên ngoài cổ mộ có thiết lập trận pháp phù văn cấm chế, không có sức mạnh tuyệt đối thì không thể đánh vỡ phù văn phong ấn được.”

Nói đến này, Tần Vũ liếm môi một cái, hình như lại lên cơn nghiện rượu.

Hắn nâng chén rượu lên, nhịn không được uống mấy ngụm rồi mới tiếp tục nói: “Hơn nữa trong cổ mộ còn có rất nhiều cơ quan, cho dù phá giải trận pháp tiến vào trong đó, chỉ sợ còn chưa nhìn thấy bảo vật thì đã chết.”

“Cho nên tên kia không ngốc, hắn truyền tin này ra, ít nhất còn có thể hấp dẫn không ít võ giả mạo hiểm đến đó, sau đó liên thủ đánh vỡ phong ấn cổ mộ, cuối cùng có lẽ còn được chia một ly canh.”

Nghe Tần Vũ nói xong, đám người Lâm Lăng lập tức hiểu ra.

Đồng thời họ cũng biết, đến lúc đó sẽ có rất nhiều võ giả tiến đến mạo hiểm tìm kiếm bảo vật.

Mà chỉ sợ vật bồi táng của vị cường giả Thánh Vực kia sẽ khiến những người đó bùng nổ những trận đánh tranh giành kịch liệt.

Sau đó, Tần Vũ lại nói ra một vài tin tức có liên quan đến cổ mộ.

Dựa theo tin tức truyền ra, nghe nói võ giả đầu tiên phát hiện cổ mộ sẽ xuất hiện vào đêm của mười ngày sau.

Có lẽ là vì tự bảo vệ mình nên hắn ta cũng không hiện thân.

Người nọ chỉ phát ra tín hiệu bằng lửa ma trơi từ vị trí cổ mộ trong dãy núi Ma Thú để dẫn đường mọi người tiến đến tìm kiếm bảo vật.

Không khó nhìn ra, Lâm Lăng cảm thấy nhà thám hiểm kia cực kỳ khôn khéo.

Phương pháp này tuy khá phiền phức, nhưng ít ra có thể bảo đảm địa điểm cổ mộ sẽ không bại lộ trước rồi bị các cao thủ khác cưỡng chế chiếm đoạt.

Dù sao đến lúc đó có đông đảo võ giả xuất hiện, cho dù trong đó xuất hiện cường giả đặc biệt ngang ngược bá đạo thì cũng không thể chống lại tất cả những người tiến đến tìm kiếm bảo vật.

“Đáng tiếc gần đây ta có việc phải làm, cho nên không có duyên đến cổ mộ tìm kiếm bảo vật.” Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên, lộ ra chút bất đắc dĩ, hơi tiếc nuối mà cười nói.

Chuyện của hắn chính là kế hoạch phe phái phía Tứ hoàng tử Viêm Thần.

Hiện giờ sức khỏe của Viêm Vương càng ngày càng suy yếu, lại chậm chạp không lập vị trí Thái Tử, rõ ràng là muốn các vị hoàng tử tranh giành với nhau.

Ai càng có năng lực thì ông đây nhường vị trí này cho người đó!

Mà toàn bộ quá trình cho ra đời một vị vua như vậy sẽ cực kỳ máu me, tàn khốc.

“Nếu để lão cha biết ta không ngoan ngoãn ở lại học viện Thiên Diễn tiến tu mà chạy tới tìm cổ mộ gì đấy thì tiền tiêu vặt sau này sẽ bị trừ sạch luôn.”

Cổ Vân Nhạc liên tục lắc đầu, cũng dẹp ngay suy nghĩ đến dãy núi Ma Thú mạo hiểm tìm kiếm bảo vật, mỗi thế hệ trong gia tộc Cổ thị bọn họ đều có cường giả Thánh Vực tồn tại, có không ít bảo vật, cho nên sức hấp dẫn của cổ mộ Thánh Vực kia cũng không lớn lắm đối với hắn ta.

“Ta cũng vậy, qua hơn một tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi lên cấp, ta tính tranh thủ giành được thứ hạng, làm vẻ vang cho quê nhà.” Lôi Mông duỗi tay sờ sờ đầu, nhếch miệng cười.

Trên khuôn mặt chất phác đó lại hiện ra một biểu cảm khó hiểu.

“Xem ra chỉ có một mình ta đi mạo hiểm lần này thôi.” Nhìn thấy ba người bọn họ đều không có hứng thú, Lâm Lăng không khỏi nở nụ cười.

“Gì? Lão đại muốn đi sao?”

Nghe vậy, bọn Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc hơi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lăng.

“Ừ.” Lâm Lăng gật đầu cười nhạt và nói.

Dù sao sắp tới Minh Các cũng không giao nhiệm vụ gì, nhân lúc rảnh rỗi này đi đến dãy núi Ma Thú rèn luyện một chút cũng tốt.

Hơn nữa Lâm Lăng biết rõ xuất thân của mình, hắn không có gia tộc thế lực gốc rễ hùng mạnh giống như bọn Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ.

Lấy chút tài nguyên của Lâm gia thì hoàn toàn không thể chống đỡ tiêu hao tu luyện hiện giờ của hắn.

Cho nên chỉ có thể tự mình liều sống liều chết, đây mới là con đường tu luyện của Lâm Lăng.

Còn cuộc thi lên cấp mà vừa rồi Lôi Mông nói, thật ra Lâm Lăng cũng không hứng thú gì với loại tỷ thí luận bàn này.

Nhưng nếu may mắn tìm được cơ duyên lớn gì trong cổ mộ thì có lẽ sẽ giúp hắn chống đỡ được tiêu hao khổng lồ trước khi bước lên cảnh giới Thánh Vực.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Lăng đã có quyết định.

“Lão đại, vậy huynh tính khi nào xuất phát?”

Thấy hình như Lâm Lăng đã có quyết định, ba người Tần Vũ cũng không ngăn cản.

“Ngày mai.” Lâm Lăng không hề nghĩ ngợi mà nói.

“Nhanh như vậy?!”

Nghe vậy, mọi người đều hơi giật mình.

Đôi mắt xinh đẹp của Viêm Tâm Nguyệt đảo qua, hình như có chút lo lắng trước quyết định của Lâm Lăng, dù sao hai mắt Lâm Lăng cũng tàn tật, một mình tiến đến dãy núi Ma Thú để mạo hiểm rèn luyện thì quá nguy hiểm.

“Diện tích của dãy núi Ma Thú rất lớn, đi làm quen tuyến đường trước thì tốt hơn.” Lâm Lăng sảng khoái mà nói: “Các ngươi yên tâm, có Tứ Bảo làm đôi mắt của ta, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nghe chủ nhân nhắc tới mình, anh vũ Tứ Bảo lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Nó cảm thấy trong tất cả các sủng vật thì mình mới là trợ thủ đắc lực nhất của chủ nhân.

Cứ như vậy, mọi người ăn uống no đủ xong thì tính tiền rời khỏi Phủ Tỉnh Hiên.

Sau khi trở lại ký túc xá, Lâm Lăng cũng bắt đầu chuẩn bị hành trình rèn luyện vào ngày mai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play