*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu xuân trong gió đêm còn lưu khí lạnh, cho dù ở Athos thì cũng thế.
Tôi đi dạo trên sân cỏ ở trước cổng, mơ hồ ngửi được mùi hương trộn lẫn của hoa đỗ quyên và hoa thạch thảo trong gió, bốn phía an tĩnh chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu. Khung cảnh thế này khiến tôi nghĩ đến bầu trời ô nhiễm bụi bặm ở London, vừa ồn ào vừa náo nhiệt, người xe qua lại không ngừng.
Tôi không thể không thừa nhận rằng nơi đây thật sự xinh đẹp hơn London rất nhiều, vậy nhưng sự tán thán lẫn mừng rỡ trong lòng tôi đã vơi bớt đi so với lúc ban đầu nhiều lắm.
Cả buổi chiều tôi cảm thấy lo lắng hộ cho ngài Enek. Tuy là tôi không gây tổn hại gì với ông ta, nhưng nghĩ đến những lời nói tựa như đao kiếm đều là từ miệng tôi nói ra, lòng tôi lại thấy căng thẳng. Tôi lại nhớ đến trong bữa cơm vừa rồi, lúc ngài bá tước nói chuyện với ngài Beckett, sự thờ ơ của bọn họ khiến tôi rất kinh ngạc. Dường như bọn họ chẳng hề để ý đến việc này đả kích đến một ông lão già yếu như thế nào, hoặc có thể là bọn họ cũng không để tâm. Tôi hơi khổ sở phát hiện ra dưới khuôn mặt tươi cười mê người kia của ngài Beckett là tâm địa còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương.
Tôi có nên tiếp tục làm việc cho người như vậy không?”
Nhưng rồi khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của cha tôi giống như được triệu hồi xuất hiện ngay trước mắt. Tôi thở dài, hai tay bắt chéo sau lưng như một ông già lang thang vô định trong trang viên.
Trăng tròn sáng như pha lê treo trên bầu trời, không biết từ lúc nào tôi đã đi đến hành lang bằng đá ở toà phía tây. Toà nhà vắng lặng, nhưng phía cuối hành lang lại toả ra ánh đèn xanh biếc.
Tôi lại càng hoảng sợ, híp mắt từng bước từng bước đi về phía ngọn đèn, màu sắc kỳ quái của nó gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi, khiến tôi quên mất vấn đề mình đang do dự.
Vừa đi qua khúc cua đã nhìn thấy ba bóng đen vây quanh trong góc, ở giữa là thứ đồ đang le lói sáng, tôi nhẹ nhàng đến gần chúng nó…
“A…” Ba bóng đen lập tức nhảy dựng lên.
Tôi kinh hãi lui ra phía sau mấy bước mới định thần lại…
“Allie, cô đang làm gì vậy?”
Người hầu gái phụ trách phòng tôi gỡ tấm vải đen trên đầu xuống, vừa nhìn thấy tôi khuôn mặt lập tức đỏ lên: “Ngài Brian, tại sao lại là ngài?”
Hai người bạn của cô ta cũng tháo khăn mặt đen ra, một người cúi xuống lấy tấm vải màu xanh đang trùm trên đèn bão để sang một bên, một người khác yên tĩnh đứng trong góc.
Allie có hơi hoảng hốt đi tới hành lang nhìn xung quanh, xác định phía sau tôi không còn ai mới yên tâm nở nụ cười: “Thứ lỗi cho tôi, ngài Brian, chúng tôi… chỉ đang chơi trò chơi thôi.”
“Chơi trò chơi?” Tôi nhặt mấy lá bài rải rác bên cạnh đèn bão lên, trên đó vẽ mấy hình người khá kỳ lạ, còn ghi rõ ‘Hoàng hậu’, ‘Nhân yêu’…
“Cái này…” Tôi nhíu mày, “Đừng nói là các người đang làm vu thuật đấy nhé?”
“Không phải, không phải.” Lời này khiến hai người hầu gái bên cạnh kêu lên, “Tuyệt đối không có!”
Một người hầu gái lớn tuổi nhất đi đến bên cạnh tôi, mặt cô ta thoạt chừng không quá bốn mươi tuổi nhưng hai bên thái dương có không ít sợi tóc bạc: “Ngài Brian, đây là bài Tarot, là coi bói thôi.”
Bài Tarot? Tôi thấp giọng lặp lại một lần: “À, tôi đã từng nghe nói qua, bọn người Gypsy phía đông London thường chơi thứ này, còn nói là rất linh. Có điều tại sao trễ vậy rồi các người còn ở đây mà chơi?”
(Gypsy: bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp, chỉ người Digan)
“Trong trang viên cấm người hầu bói toán và coi tướng số, vậy nên chúng tôi chỉ có cách…”
Đúng là con gái! Tôi cười khoan dung, quyết định thay các cô gái giấu giếm chuyện này. Tôi đưa bài cho cô hầu gái: “Cẩn thận một chút, lần sau bị người khác bắt gặp thì không xong chuyện đâu.”
Cô ấy cầm lấy bài, tôi cảm thấy trong ánh mắt cô ấy đột nhiên hiện lên tia sáng: “Ngài Brian, ngài đúng là người tốt, hãy để tôi xem cho ngài một lần nhé.”
Tôi buồn cười lắc đầu. Đùa gì thế, tôi chưa bao giờ tin những thứ mê tín này.
Allie kéo khuỷu tay tôi, háo hức nhìn: “Thử một lần đi ngài Brian, Annie coi rất chính xác đó. Nếu không… chúng tôi cũng sẽ không mạo hiểm mà đến nơi này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Người hầu gái ở góc tường kia cũng phụ hoạ theo, “Ngay cả mẹ tôi mắc bệnh tình rất nặng cô ấy cũng đoán đúng được, còn nói cho tôi biết có thể hồi phục hay không nữa.”
Lời nói này làm tôi động lòng, tôi do dự nhìn lá bài.
Annie không hổ là người phụ nữ lớn tuổi sành sỏi, lập tức bắt được suy nghĩ hiện lên giữa hai chân mày của tôi. Cô ta kéo tôi ngồi xổm xuống, nhanh chóng đem hai mươi hai lá bài xáo xong rồi xếp thành chồng.
“Lại đây đi ngài Brian, nghĩ về việc ngài muốn biết, sau đó lấy từ trong này ra mười ba lá bài.”
Tôi vô hình trung bị kéo vào: “Chọn đại khái ấy à?”
“Đúng vậy, ngài muốn lấy lá nào thì lấy lá đó.”
Tôi cuối người xuống.
“Chờ một chút.” Đột nhiên cô ta ngăn tôi lại, “Vòng trang sức của ngài có thể cất đi không?”
Nhìn theo ngón tay của cô, tôi cúi đầu thấy Thập giá sáng loáng trước ngực mình, cũng hiểu được có chút chướng mắt. Thứ dị giáo này không nên làm ở trước thánh tượng.
Tôi vừa rút bài vừa tìm kiếm vấn đề có thể nghĩ đến. Ừm… Bệnh tình của cha, tôi phải lấy được tiền, lo liệu cho cuộc sống tương lai, có nên tiếp tục công việc này không, với lại… chết tiệt, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra hai gương mặt anh tuấn: ngài bá tước và ngài Beckett. Tôi không hiểu nổi tại sao mình lại nghĩ tới bọn họ, tương lai của tôi và bọn họ liên quan gì chứ! Không phải, có lẽ có liên quan, bọn họ có thể là kim chủ của tôi.
Tôi để bản thân mình tưởng tượng dung tục về những đồng tiền kêu leng keng vang dội, đồng thời giao những lá bài đã chọn cho Annie. Cô ta tiếp nhận rồi trải bài trên sàn nhà.
Tôi hơi giật mình nhìn cô ta xảo những lá bài thoăn thoát, xếp chúng thành những hình thù kì lạ. Tôi cảm giác mình hơi hoang đường: Lẽ nào tôi thật sự phải tin tưởng những lời vô căn cứ của cô ta sao?
Nhưng cô ấy lập tức chứng minh với tôi tài bói toán của cô linh nghiệm biết bao.
“Ngài có một vị thân nhân đang bị bệnh.”
Tôi mở to hai mắt nhìn cô, dường như gặp ma vương cũng không khiến tôi kinh sợ như thế: “Cô… Làm sao cô biết?”
“Lá bài đã nói.” Cô ấy nhún vai như không có chuyện gì xảy ra, tôi nghe Allie cười vài tiếng.
“Ngài vì ông ấy, xin lỗi, có lẽ là ‘bà ấy’ đã bệnh rất lâu rồi, vấn đề chủ yếu ở đây là tiền bạc.”
Tôi không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là không ngừng gật đầu như một con gà tây.
“Ngài không cần lo lắng, bệnh này tuy là rất đau đớn nhưng có thể trị tận gốc. Dĩ nhiên, ngài cũng sắp có đủ tiền để giải quyết vấn đề, có điều…” Cô lại lật liên tiếp mấy lá bài, “Bây giờ ngài còn phải đối mặt với một vấn đề mới.”
Một câu nói khiến tâm trí tôi vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
“Công việc khiến ngài do dự, nhưng nó chỉ là một lời dẫn thôi, còn nhiều chuyện không thể đoán trước mà ngài sẽ gặp phải.
“Là chuyện không tốt à?” Tôi trở nên vội vàng.
“Vâng, có điều cũng có thể không phải, lá bài rất mơ hồ. Nhưng có một việc ngài phải chú ý.” Ngón tay dài nhỏ nhắn của cô chậm rãi bóc lá bài ở giữa lên, “Đây mới là then chốt.”
“Cái gì?” Tôi nhìn lá bài, phía trên thoạt nhìn giống như tên hề trẻ tuổi, một chân bị cột treo ngược trên xà gỗ, một chân uốn lượn, hợp thành một dạng thập tự kì quái, “Cái này có ý gì?”
“The Hanged Man.” Cô ấy cười với tôi, lộ ra hàm răng trắng hếu, “Đây là điều then chốt ngài sẽ gặp phải, ngài nhất định phải để tâm.”
“Đây rốt cục là có ý gì?”
“Không biết.” Annie cúi đầu dọn bài, “Tôi không có cách nào thấy rõ ý nghĩa thật sự của nó.”
Xa xa truyền đến một hồi chuông “keng keng…”, chúng tôi không hẹn mà cũng nhìn về phía đại sảnh. Allie đứng lên vỗ bụi đất trên người, “Đã qua mười giờ, chúng tôi không trực ban, không thể đợi không nhà chính.”
Tôi nhớ ra rồi, đám người hầu không ở lại trong nhà chính, ngoại trừ gác trực đêm ra thì những người khác dều phải đi về phía sườn viện.
Tôi đứng lên, phát hiện hai chân mình đã tê dại, giống hệt đầu óc tôi lúc này. Tôi không rõ mình có nghe lọt tai một loạt tiên đoán của Annie hay không, nhưng có một nỗi sợ hãi không lý do đang bao phủ tôi.
Chết tiệt, tôi đúng là điên rồi nên mới để bà phù thuỷ này coi bói cho mình.
Annie dường như nhìn ra được rằng tôi không vui, nhưng không giải thích gì cả, chỉ rút một lá bài đưa cho tôi: “Tặng ngài, ngài Brian, cám ơn ngài vì giữ bí mật cho chúng tôi.”
“Không cần.” Lần này tôi cự tuyệt vô cùng kiên quyết, “Chuyện này tôi sẽ không nói với ai, các người về sau đừng như vậy nữa.”
Annie liếc mắt nhìn Allie, nở nụ cười, tay không thu hồi lại: “Chúng tôi sẽ nghe theo lời ngài. Có điều, hay là ngài cứ nhận lấy cái này đi. Đây chính là lá bài then chốt.”
Tôi dao động, có lẽ là do kinh hãi vì sự chấp nhất trong đôi mắt màu xám của cô ta, tôi không tự chủ tiếp nhận lá bài – là lá ‘The Hanged Man’.
Dường như cô ta có chút vui vẻ vì cuối cùng tôi cũng nhận món quà, cô nói chúc ngủ ngon với tôi, Allie và người kia rồi cầm đèn bão dọc theo hành lang đi về phía xa, ánh đèn dầu hiu hắt khiến tôi bắt đầu mơ màng.
Tôi cúi đầu nhìn lá bài trong tay, đột nhiên hoài nghi mình có đang nằm mơ không. Hơi hồ đồ rồi.
Phía cuối hành lang mơ hồ thổi tới làn gió mang vị mặn. Đúng rồi, đi ra khỏi lành lang là hoa viên. Vừa mới bị đầu độc bởi thứ đồ quỷ dị này, tôi hẳn là nên đi hít thở không khí mát mẻ để bản thân tỉnh táo lại chút.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều cây bách tốt tươi, đặt thành hai ven đường bên ngoài lối đi lát đá, hoa tường vi và hoa đỗ quyên tản ra mùi hương thơm ngát dưới ánh trăng mà ban ngày không ngửi thấy được. Tôi yên tĩnh đi trên đường, trong tay còn siết chặt lá bài kia. Thật ra tôi nên ném nó đi, ngay lập tức. Thế nhưng tôi giơ tay lên ba lần, lại để xuống ba lần nửa. Tôi biết chuyện này chứng minh sự nhu nhược của mình, sự mâu thuẫn trong lòng chuyển thành nỗi phiền muộn.
Đang lúc tôi chuẩn bị tiến về phía gió biển thì có tiếng nói chuyện thì thầm truyền đến tai tôi.
Không thể nào, tôi gần như muốn oán thán vận khí tối nay, lẽ nào người hầu trong trang viên này thích hoạt động về đêm thế à? Tôi cúi người nhìn theo tiếng kêu, nhìn thấy bên cạnh bồn hoa tường vi loáng thoáng hai bóng người, khoảng chừng cách tôi tầm 5 thước, che che giấu giấu sau bóng cây rậm rạp. Tôi vểnh tai cố gắng lắng nghe. Nhận ra đó là âm thanh hai người đàn ông, dường như đang thảo luận gì đó.
Không lẽ là trộm à? Hay là làm gì phạm pháp sao. Tôi vừa mắng mình xen vào chuyện của người khác vừa cảnh giác lặng lẽ đến gần bọn họ, chí ít ra tôi còn đang làm việc cho bá tước, nếu có gì tổn hại đến lợi ích của hắn mà tôi không ngăn cản được thì sẽ áy náy lắm.
Tôi ngồi xổm xuống bên một gốc cây bách, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt bị khuất của họ. Bây giờ tôi lại thấy mình giống trộm hơn.
Bọn họ ngưng thảo luận. Chuyện phát sinh kế tiếp mới kiến tôi khiếp sợ: một người đàn ông trong đó đột nhiên hôn người còn lại, từ từ áp đảo người kia trên cỏ, sau đó không kiếm chế được rên rỉ và thở dốc.
Tôi dường như ngưng thở…
Dưới ánh trăng sáng, tôi nhìn rõ ràng mái tóc vàng xinh đẹp của ngài Beckett tán loạn trên cỏ, gương mặt đẹp trai đang ngẩng lên vì tình cảm mãnh liệt mà phiếm hồng, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt trắng noãn. Tiếng rên rỉ liên tiếp phát ra từ miệng anh ta, hai tay nắm chặt mái tóc dài của người đàn ông nọ.
Đúng rồi, mái tóc dài đen nhánh!
Tôi sợ hãi lùi về phía sau, đầu óc trống rỗng, quả thật không dám tin vào mắt mình.
Rộp một tiếng, cành cây khô dưới chân tôi gãy lìa vang lên tiếng kêu, người đàn ông đó ngẩng đầu lên cực nhanh, tôi lập tức nhìn thấy đôi mắt màu lục bích.
“Ai?”
Hắn hỏi như vậy, không phát hiện ra tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là xoay người chạy đi.
Giống như một con thỏ sợ hãi, tôi thậm chí không nhớ nổi con đường nhỏ quanh co kia, không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng chạy qua bụi hoa rậm rạp đến hành lang. Trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất: Rời khỏi, lập tức rời khỏi nơi này!
Tôi không dám quay đầu lại, chạy xuyên qua hành lang chạy lên lầu hai, đóng cửa cái sầm.
Tôi vặn đèn ga, hai tay chống lên tường phía trên lò sưởi, thở hổn hển như chó, hồi lâu chỉ có ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
Đây chính là dáng dấp hiện tại của tôi sao? Tóc tai rối bời, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi rịn ra từng tầng, trên quần áo dính bùn đất và lá khô, một dáng vẻ chưa hoàn hồn.
Tôi chầm chậm buông tay phải xuống, lá bài Tarot bị tôi vò cho nhăn nhúm. Tôi đột nhiên buồn cười: Bây giờ là lúc nào rồi, mà mình vẫn còn cầm thứ này.
Tôi mở nó ra, vuốt cho phẳng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tên hề, từ đáy lòng thấy rợn cả người: “Chuyện không thể đoán trước được” là chỉ chuyện này à?
Tôi không biết.
Tôi nghĩ đến khuôn mặt tươi cười và đường nét duyên dáng trên khuôn mặt ngài Beckett, rồi cử chỉ nho nhã của ngài bá tước, biểu cảm cười như không cười, áo sơ mi trắng như tuyết, áo khoác thẳng thớm trên người bọn họ. Tôi thật sự không còn cách nào liên hệ mấy thứ này với tiếng rên rỉ, thở dốc và hương vị dâm loạn kia được.
‘Bí mật của quý tộc’?
‘Cấm kỵ’?
Đột nhiên tôi thấy buồn nôn.
Nhưng rồi, sau khi trái tim đập điên loạn của tôi bình tĩnh lại, tôi quyết định giữ yên lặng: Chuyện này dù sao cũng không liên quan đến tôi, có ô uế thế nào, có dơ bẩn thế nào đi chăng nữa tôi đều có thể giả bộ không biết. Đây là biện pháp tốt nhất, là cách bảo vệ tôi, và ‘giúp đỡ’ bọn họ.
Cám ơn thượng đế, bá tước không phát hiện ra là tôi, hẳn là không có. Trong bóng đêm, hắn không nhìn rõ tôi là ai, quả thật may mắn. Tôi chỉ muốn thể hiện ngoài mặt là một người làm công tốt, khống chế không để lộ ra vẻ mặt chán ghét, hy vọng có thể giáu diếm được đôi mắt tinh tường kia. Chỉ cần kiếm đủ tiền, tôi có thể đi ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một hơi, tự tay cởi chiếc nơ đang siết chặt ra.
Trong nháy mắt, toàn thân tôi lạnh lẽo.
Tôi hoảng loạn kéo nơ xuống, chạm vào cổ.
Vòng cổ của tôi đâu? Không thấy vòng cổ nữa. Rõ ràng tôi vẫn đeo trên cổ, lúc Annie coi bói cho tôi vẫn còn ở đây mà.
Tôi nghĩ lúc mình chạy qua hoa viên đã va vào cành cây.
Xong đời! Nhất định là làm rơi ở vườn hoa rồi. Bá tước sẽ tìm được nó, hắn sẽ nhận ra đó là đồ của tôi. Hắn sẽ đến gõ cửa phòng tôi, bảo tôi lập tức cút đi.
À không! Nói không chừng còn đáng sợ hơn. E rằng vì để bảo vệ bí mật của hắn, mà trực tiếp khiến tôi vĩnh viễn câm miệng luôn.
Những hình ảnh đáng sợ liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi. Tôi giống như con tuần lộc bị bắn bởi súng săn, trong lòng hỗn loạn đến tê dại, xém nữa là thu dọn đồ đạc lập tức đào tẩu.
Nhưng tâm lý may mắn ở xó góc bám chặt hai chân của tôi, cuối cùng cũng giữ tôi lại.
Hy vọng bá tước không thấy vòng cổ của tôi, bụi hoa rậm rạp như thế, hắn sẽ không nhìn thấy thứ đồ nhỏ như vậy. Chỉ cần sáng mai tôi đến vườn hoa tìm thử, có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cả đêm tôi không chợp mắt được, ôm gối ngồi trên ghế sa lông, để mặc bản thân thẫn thờ. Tôi vừa lo lắng tiếng đập cửa đột ngột vang lên, vừa lo lắng ngóng nhìn hừng đông.
Mãi đến khi trên cửa sổ có bóng ánh sáng mờ, tôi lập tức nhảy dựng lên, nhìn vào gương nhanh chóng sửa soạn trang phục, chuẩn bị đi hoa viên thử thời vận.
Tôi vừa mới cầm vào nắm cửa.
Cốc cốc.
Toàn thân tôi lập tức cứng đờ. Tới rồi sao? Tôi không nhúc nhích đứng ở đó, không biết nên làm sao bây giờ.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa dồn dập, dường như không kiên nhẫn nữa rồi.
Trên đầu tôi toát ra mồ hôi lạnh. Không có cách nào, điều gì phải tới thì không tránh khỏi. Tôi lấy hết quyết tâm, kéo cửa ra.
“Chào buổi sáng, Abel.” Ngoài cửa là gương mặt anh tuấn đẹp đẽ đang tươi cười.
“Ngài… ngài Beckett…”
Chú thích: Lá bài The Hanged Man (Người treo ngược)
Socrates: Tò mò hại chết còn mèo.