Tôi bị hôn rồi!

Trong khoảnh khắc tay chân lạnh lẽo không suy nghĩ được gì, mãi đến khi cảm thấy miệng như bị lửa nóng xâm nhập mới tỉnh táo lại.

Làm gì vậy? Tôi không phải là người của hắn…

Tôi chán ghét lùi về phía sau, bên hông lập tức bị hai cánh tay cứng như sắt ôm lấy, trói chặt trong lòng hắn.

Một nỗi sợ hãi khó có thể dùng lời để diễn tả được lan tràn toàn cơ thể tôi. Tôi cố gắng đẩy hắn ta, muốn dùng toàn bộ sức lực của bản thân để tránh thoát. Nhưng những động tác này nào có chút tác dụng gì. Cổ họng ngập tràn mùi thuốc lá và vị rượu cay xè, tôi lấy can đảm cắn mạnh.

“A!” – Bá tước lập tức buông tôi ra.

Tôi ôm chặt cổ áo chạy trốn đến bên tường, phát hiện lửa giận đang dấy lên trong ánh mắt hắn ta. Khẽ than thầm, nếu như hắn có tức giận mà làm gì tôi, một người chỉ cao 5,4 thước Anh như tôi làm sao chống lại kẻ cao hơn 6 thước như hắn? Gọi người ư? Giờ này ai sẽ tới đây? Ngài Beckett? E rằng anh ta sẽ không giúp tôi, nói không chừng còn bị anh ta cắn ngược lại một phát.

Tôi sợ vô cùng, giống như một con mèo cong người đề phòng.

Bá tước đứng thẳng người, vuốt ve khoé môi bị tôi cắn phải, đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích. Hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng nở nụ cười.

“À.” Tựa như hắn mới tỉnh táo lại từ trong điên cuồng, “Chết tiệt… Dường như tôi đã uống nhiều rồi…”

Nụ cười rộ lên có chút che giấu, tiếng cười như thế khiến tôi sợ hãi. Tôi nhìn chằm chằm hắn ta: tiếng cười như âm thanh đàn chim đang di trú, không phải, giống tiếng trút giận mới đúng.

Hắn ta say thật! Tôi khẳng định!

Nhưng đôi mắt màu lục bích kia tựa như có nỗi bi ai sâu sắc nào đó, lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo như băng.

Gì nữa vậy? Tôi vừa đồng cảm với hắn sao? Thằng điên này!

Lòng tôi rối loạn tơi bời! Không được, còn ở đây tôi sẽ điên mất.

Tôi khẽ cắn môi, lấy dũng khí tựa như làn gió thổi qua hành lang tối tăm này mà chạy trở về phòng mình, khoá cửa cái tách.

Chịu không nổi! Tôi phải đi khỏi nơi này!

Tôi ôm đầu gối co ro bên giường, cảm thấy trái tim đập kinh hoàng trong lồng ngực. Tôi quyết định rồi, ngay ngày mai sẽ đi khỏi nơi chết tiệt này, không gặp lại những kẻ điên này nữa. Tôi quá chán những quý ông ban ngày mang vẻ mặt khác, đêm về lại là một gương mặt khác này lắm rồi.

Cốc cốc…

Tôi giật phắt, lấy cái gối lớn ngăn trước ngực mình. Chuyện gì? Hắn đuổi đến đây sao?

“Là ai?” Nếu bá tước dám xông đến đây, tôi… tôi sẽ…

“Là tôi.”

Ngài Beckett, anh ta tới làm gì?

“Một mình anh à?”

“Đúng vậy, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Tôi không lên tiếng, không biết anh ta muốn làm gì, chỉ ôm chặt lấy cái gối đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.

“Bá tước… vừa mới tới tìm tôi. Ngài ấy uống say, tôi đưa ngài ấy về phòng rồi.”

Trong lòng tôi nổi lên lửa giận, chợt kéo cửa ra: “Say? Đó mà là lý do à? Say thì có thể làm chuyện như thế với người khác sao?”

Ngài Beckett đứa ngoài cửa, hai tay nhét vào túi quần ngủ, tương đối bình tĩnh trước vẻ mặt kích động của tôi. Ánh mắt anh ta đảo qua vết sưng trên môi tôi, dường như không hề giật mình với hành động đột ngột mở rộng cửa của tôi: “Nếu cậu không hài lòng, tôi có thể cho cậu một lời giải thích hợp lý hơn.”

Lần đầu tiên tôi nhìn anh ta tựa như nhìn con quái vật, cảm thấy không hiểu nổi: “Anh biết hắn ta đối xử với tôi như thế mà lại trả lời thờ ơ như vậy sao? Rốt cục anh…”

Trời ạ! Một tay tôi bịt miệng, tôi đang nói cái gì thế này? Gương mặt tôi lập tức trắng bệch.

Ngài Beckett mỉm cười: “Có thể cho tôi vào trong không? Bên ngoài lạnh lắm.”

Ngọn lửa trong lò sưởi nhẹ nhàng liếm láp que củi phát ra âm thanh tanh tách.

Tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm ngài Beckett đang ngồi trên ghế sa lông, đồng thời vô cùng hối hận vì bản thân đã không lựa lời. Anh ta có hiểu lời tôi không? Tại sao không trở mặt?

Ánh lửa hồng hồng hắt lên khuôn mặt anh ta, ngay cả đôi mắt cũng hoá thành màu đỏ.

“Đầu tiên tôi thay mặt ngài bá tước xin lỗi cậu, Abel.” Ngài Beckett nói, ánh mắt vẫn nhìn vào lò sưởi, “Nhưng tôi muốn cậu biết một chuyện, một chuyện vô cùng không tốt.”

“Đây cũng coi là giải thích à?”

“Coi là thế đi.” Anh ta mỉm cười nhìn dáng vẻ thở phì phò của tôi, “Ngày này ba năm trước, lúc ngài bá tước chính thức đến trang viên này, nhận lấy cái họ Pankhurst, gặp được.. ừm… Gặp được cha và em trai của ngài ấy, nhưng cùng ngày đó mẹ của ngài ấy qua đời, bởi vậy trong lòng của bá tước vẫn luôn hối tiếc không có cách nào giúp bà chung hưởng vinh hoa phú quý. Mà lần này tác động bên phía Hy Lạp đối với bá tước cũng rất lớn, thế nên tối nay ngài ấy không tránh khỏi uống hơi nhiều”

“Tôi có thể tin lời giải thích của anh không?”

“Abel, cậu còn trẻ.” Ngài Beckett chăm chú nhìn vẻ mặt hoài nghi của tôi, dường như là khuyên nhủ, “Cậu nên biết rằng mỗi con người không có ai là hoàn mỹ, hầu như đều có thể phạm sai lầm, đặc biệt là lúc bọn họ yếu đuối nhất. Rộng lòng tha thứ là một đức tính tốt của tín đồ Cơ Đốc giáo, đúng không?”

Tôi không trả lời, lại cúi đầu. Phải hình dung tâm trạng của tôi lúc này như thế nào nhỉ? Tuy lửa giận chưa nguôi, nhưng vẫn bị một câu nói của anh ta làm lung lay. Đột nhiên tôi nghĩ đến vẻ mặt và ánh mắt của bá tước khi cười đắc chí như thế nào.

“Abel, tôi hi vọng cậu suy nghĩ về lời của tôi, chỉ mong rằng sáng sớm ngày mai tôi còn có thể nhìn thấy cậu.”

Anh ta không khuyên tôi thêm nữa, nói xong liền ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong lòng tôi loạn thất bát tao, quyết tâm mới hình thành lúc nãy lại dao động. Tôi biết anh ta nói cũng không hoàn toàn là đúng, nhưng chí ít nỗi buồn trong mắt bá tước là thật. Một người cao quý lãnh khốc như thế mà lại có ánh mắt như thế…

Nói thật, tôi bắt đầu căm hận sự nhẹ dạ của bản thân.

Hừng đông đến cùng một cơn mưa nhỏ. Tôi ngồi dưới cây cột lớn ngoài hành lang, thưởng thức lấm tấm bọt nước vương trên cánh hoa phiến lá. Nước mưa tắm táp cho những khóm hoa và cây cảnh sạch sẽ vô cùng, khiến người ta cảm thấy khoan khoái cực kỳ, dường như toàn bộ không khí đều được tinh lọc.

Tôi quyết định ở lại.

Suy nghĩ cả đêm, tôi chấp nhận lời giải thích của ngài Beckett, thuyết phục bản thân rằng mình là một người lòng dạ bao la rộng lớn không chấp một kẻ say rượu. Nhưng từ góc độ nào đó mà nói, vẫn không thể coi như không có gì được. Hắn ta ngay cả câu xin lỗi cũng để thư kí riêng nói, hơn nữa việc hắn uống say tôi cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng tôi lại nghe ngài Beckett nói: đối với chuyện cũ mà tôi không hề biết, có lẽ là nên rộng lượng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play