Nghiêm Minh Hữu đang ngồi ở quán cafe đối diện tiểu khu nhà của Trắc Vịnh Thiển.

Thấy cô đang trùm kín khuôn mặt từ ngoài đi vào. Khoảnh khắc đó Nghiêm Minh Hữu bất giác mỉm cười. Dù hiện giờ Vịnh Thiển đang là gương mặt đại diện dòng xe mới của Nghiêm thị nhưng anh cũng không thể ngày nào cũng lấy cớ công việc đến tìm cô.

Sau khi Vịnh Thiển đã gọi nước uống tại quầy, cô liền đến bàn mà Nghiêm Minh Hữu đang ngồi.

Ngồi xuống đối diện anh, cô nói: “Anh Nghiêm cũng biết chọn chỗ đấy”

Nghiêm Minh Hữu và cô ngồi ở bàn nằm khuất sau một hàng cây cảnh nhỏ trong quán. Từ ở chỗ này có thể nhìn thấy không gian bên ngoài nhưng ngoài kia khó có thể nhìn thấy góc bàn này.

Nghiêm Minh Hữu nhếch mép: “Bảo vệ hình ảnh cho em thôi”

Trắc Vịnh Thiển tháo khẩu trang và mắt kính xuống.

“Tài liệu anh nhờ tôi dịch đâu?”

Cô thấy anh đặt lên bàn một tập tài liệu bằng tiếng Tây Ban Nha.

Vịnh Thiển cầm lên xem tập hồ sơ: “Anh cần liền bây giờ à?”

Nghiêm Minh Hữu gật đầu, thật ra tập hồ sơ này anh không cần gấp nhưng chỉ có gật đầu thì anh có thể sẽ ở cạnh cô lâu hơn.

“Vậy được, anh chờ tôi một chút” Vịnh Thiển lấy giấy bút ra bắt đầu ngồi dịch tập hồ sơ ấy.

Nghiêm Minh Hữu không quấy rầy cô, anh chỉ ngồi nhìn ngắm dáng vẻ làm việc nghiêm túc này của Vịnh Thiển. Chân mày khẽ nhíu lại, cái dáng vẻ tập trung đến quên hết mọi thứ đang tồn tại xung quanh. Dù là vậy nhưng Nghiêm Minh Hữu vẫn nhìn thấy nét mặt mệt mỏi do thiếu ngủ vì bận rộn với lịch trình của cô khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Được một lát, điện thoại Vịnh Thiển reo lên, cô nhìn vào rồi nhận máy.

Vịnh Thiển nghe đầu dây bên kia nói rồi lập tức trả lời:

“Được được, tôi về ngay”

Xong sau đó, Trắc Vịnh Thiển nhìn lại Nghiêm Minh Hữu ngại ngùng nói:

“Anh Nghiêm, hiện tại tôi đã dịch được một nửa rồi, bây giờ tôi đột nhiên có việc bận, hay là ngày mai tôi gửi lên công ty cho anh được không?”

Nghiêm Minh Hữu thoải mái hỏi: “Nếu em có việc, tôi có thể đi cùng em, chờ đến khi em hoàn thành tài liệu này cũng không sao”

“Anh đang cần gấp lắm hả?” Vịnh Thiển vừa sốt ruột vừa hỏi anh

Nghiêm Minh Hữu nghiêm túc gật đầu: “Ừm, sáng mai tôi cần nó trong cuộc họp”

Nghe vậy, cô đành để Nghiêm Minh Hữu đi theo cô về tiểu khu.

Vừa đến đã thấy xe cảnh sát đỗ ở dưới tiểu khu. Nghiêm Minh Hữu cùng Trắc Vịnh Thiển đi lên căn hộ của Vịnh Thiển và dĩ nhiên là đi cùng với hai người là hai cảnh sát.

“Phiền cảnh sát xem giúp tôi” Vịnh Thiển lịch sự nói.

Nghiêm Minh Hữu nhìn vào thiết bị nhỏ đã được lấy ra khỏi tay nắm cửa nhà Vịnh Thiển. Anh liền nhận ra ngay đây là thiết bị theo dõi.

Cảnh sát nhìn thấy Nghiêm Minh Hữu có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh và tiếp tục công việc

Một cảnh sát nói với Vịnh Thiển: “Phiền cô cho chúng tôi vào xem nhà cô được không?”

Vịnh Thiển nghe vậy liền gật đầu, cô mở cửa rồi mời hai cảnh sát. Nghiêm Minh Hữu cũng bước vào trong, trong lòng anh cũng đoán được đại khái sự việc Trắc Vịnh Thiển đang gặp phải.

Cô, đang bị theo dõi.

Anh nhìn Vịnh Thiển, nhìn thấy trên gương mặt cô hiện lên vẻ sợ hãi. Khẽ khàng nắm lấy tay cô, Nghiêm Minh Hữu nhận ra Vịnh Thiển đang rất run.

“Đừng lo lắng, có tôi ở đây em sẽ không sao đâu?” Nghiêm Minh Hữu nhìn cô trấn an.

Trắc Vịnh Thiển ngồi bịch xuống sofa, cô nhìn Nghiêm Minh Hữu, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn đến vậy. Có lẽ khi sợ hãi điều gì đó, bản thân sẽ luôn tìm kiếm một ai đó để dựa vào.

Cô không nói gì, Nghiêm Minh Hữu cũng không hỏi gì, anh cứ ở bên cạnh để cô dựa vào. Cả hai im lặng chờ đợi cảnh sát.

Lát sau, cảnh sát bước trở lại phòng khách. Họ đặt lên bàn ba bốn thiết bị tương tự như cái ở tay nắm cửa.

“Cô là diễn viên Trắc Vịnh Thiển phải không?” Một cảnh sát nhìn cô.

Anh ta thấy cô gật đầu liền nghiêm túc nói tiếp:

“Có khả năng cô đang bị theo dõi, cái thứ bột trên cửa mà cô nhìn thấy khả năng là dùng để lấy dấu vân tay để lấy mật khẩu nhà cô, mấy thứ này không thiếu ở khu chợ đèn đỏ, cho nên hiện tại nếu cô tiếp tục ở lại đây thì tôi nghĩ cô nên tìm một người bạn ở cùng với cô hoặc là tốt nhất cô nên đến nhà bạn của cô ở một đêm. Việc còn lại cứ giao cho cảnh sát, chúng tôi sẽ đi kiểm tra máy quay an ninh xem sao”

Trắc Vịnh Thiển sợ hãi đến gần như không thở nổi, vì sao lại theo dõi cô nhưng điều quan trọng là ai đã theo dõi cô?

Cô không biết cảnh sát đã ra về từ khi nào, có lẽ là Nghiêm Minh Hữu đã tiễn họ giúp cô.

Vịnh Thiển nằm dài trên sofa, không thèm quan tâm Nghiêm Minh Hữu đang ngồi bên cạnh.

Gương mặt của Vịnh Thiển đã trắng bệch cộng thêm làm việc mệt mỏi khiến cô nhìn thảm hơn bao giờ hết. Bộ dạng này của cô khiến anh cảm thấy đau lòng.

Anh ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, tôi ở đây với em”

Nghe Nghiêm Minh Hữu nói vậy, đột nhiên cô nhớ ra chưa dịch xong tài liệu cho anh. Vịnh Thiển ngồi dậy định mở tài liệu ra dịch tiếp phần còn lại, ít nhất việc này sẽ làm cô quên đi vụ cô bị theo dõi.

Cô áy náy nói: “Xin lỗi anh nhé, để anh đợi nãy giờ, tôi sẽ dịch xong sớm cho anh, nhanh thôi”

Nghiêm Minh Hữu ngăn cô lại, anh thở dài nói: “Không cần nữa, em nghỉ ngơi đi nhé, tài liệu này tôi dịch được”

Hoá ra, Nghiêm Minh Hữu biết tiếng Tây Ban Nha.

“Vậy sao anh còn…?” Vịnh Thiển nhíu mày, anh đang trêu chọc cô sao?

Nghiêm Minh Hữu mỉm cười, xoa đầu cô:

“Là do tôi muốn gặp em nên mới không nói với em, xin lỗi Thiển Thiển, là do tôi nhớ em”

Nếu là ngày thường, Trắc Vịnh Thiển sẽ đáp trả anh bằng một giọng điệu lạnh nhạt, nhưng hiện giờ Nghiêm Minh Hữu giống như một sợi dây cứu mạng đang kéo cô khỏi sự sợ hãi trong lòng cô.

Vịnh Thiển nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh”

“Cảm ơn tôi à?” Nghiêm Minh Hữu bất ngờ với thái độ này của cô.

Trắc Vịnh Thiển nhìn anh: “Cảm ơn anh đã nhớ tôi”

Nếu anh không nhớ cô thì bây giờ cô đã phải chống chọi sự cô đơn và sợ hãi đang ăn mòn cả thân thể của cô lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play