Tin tức hẹn hò của Vi Ái tràn lan trên các tờ báo và các trang thông tin trên mạng xã hội. Quản lý của cô ấy sau khi biết được liền rất tức giận, anh ta muốn Vi Ái lập tức chia tay với bạn trai nhưng cô ấy không chấp nhận.

Mẹ của Vi Ái là bà Doanh đến nhà riêng của Vi Ái cố gắng khuyên nhủ cô ấy nên chia tay.

Bà ta nói: “Con nhìn xem, tên đó có gì tốt chỉ là một tên ca sĩ nào đó ở mấy quán rượu, nhìn là thấy không ra gì”

Vi Ái bật lại: “Anh ấy rất tốt rất yêu thương con, mẹ không được xúc phạm anh ấy”

Bà Doanh bất ngờ rồi khó chịu khi nghe cô ấy cãi lại

“Còn nhìn bộ dạng của con bây giờ xem, có phải là bị cái thằng đó làm hư hỏng rồi không?”

Cô ấy lớn tiếng cãi lại: “Con làm sao? Trước giờ con luôn như vậy, anh ấy không làm gì sai với con hay dạy hư con điều gì hết”.

Vi Ái lúc này như mất đi kiểm soát, cô ấy quát tháo:

“Trên đời này con chỉ có một mình anh ấy, cũng chỉ có anh ấy hiểu con, quan tâm con thôi, cho nên mẹ không được xúc phạm anh ấy”

“Con…” Bà ta không nói lại được gì, thấy không khuyên nhủ được liền thở dài

“Vi Ái à, rốt cuộc là nó cho con ăn bùa mê gì mà con lại thành như vậy, con nhìn lại xem, con là một đại minh tinh, nếu để bên ngoài nhìn thấy bộ dạng này thì con định làm sao hả?”

Vi Ái nghe vậy liền bật cười, cô ấy cười thật to, thật sảng khoái

“Mẹ không cần lo đâu, đám người bên ngoài kia đã nói con rất nhiều rồi, lời nào cũng nói cả rồi, cho dù con chỉ ngồi thở thì họ vẫn có thể nói mọi thứ. Thế nên nhìn con đang giống như lo sợ sao?”

Cô ấy bình tĩnh lại, nhìn bà Doanh rồi lạnh lẽo nói:

“Mẹ về đi, con mệt rồi”

Bà Doanh nhìn Vi Ái, không nói được gì đành xách túi ra về.

Khi thấy bà Doanh rời đi, Vi Ái cả người như mềm nhũng ngã xuống sofa được đặt giữa phòng khách căn penthouse rộng lớn.

Một căn nhà hiện đại rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô ấy ở đó

Lần thứ hai Trắc Vịnh Thiển gặp lại Vi Ái là vào thứ năm, sau ngày Vi Ái hẹn hò hai ngày.

“Chị có thường uống cafe không?” Trắc Vịnh Thiển hỏi Vi Ái đang phà nước uống bên cạnh.

Vi Ái thành thật đáp: “Không có, chị không thích cafe, đắng lắm”

Trắc Vịnh Thiển cười tươi, có lẽ Vi Ái là một trong số người hiếm có thể khiến Vịnh Thiển tháo đi vẻ lãnh đạm ngày thường.

Cô nói: “Nếu vậy chị thích uống sữa hay nước trái cây nhỉ?”

Vi Ái cầm ly chanh pha chút mật ong: “Chị là ca sĩ mà, uống cái này là tốt nhất”

Trong suốt buổi trò chuyện đó, Trắc Vịnh Thiển không nhắc gì về tin trên mạng xã hội kia. Cả hai vui vẻ ngồi trò chuyện với nhau từ chủ đề này đến chủ đề khác. Đến chủ đề làm đẹp, Vi Ái biết Trắc Vịnh Thiển từng là chuyên viên trang điểm nên đã cao hứng.

Cô ấy cười tươi xinh đẹp nhìn Vịnh Thiển:

“Nghe nói em từng làm makeup, hay bữa nào em makeup cho chị nhé”

Cô gật đầu rồi còn hào phóng bói thêm: “Dạ được chứ, khi nào chị muốn thì cứ nói với em, em sẽ đến makeup cho chị. Yên tâm, em sẽ không lấy tiền công đâu”

Hai cô ấy nhìn nhau cười, với Vi Ái, cô ấy rất thích ở gần với Vịnh Thiển, khi ở gần cô, Vi Ái cảm giác bản thân không còn vướng bận đều gì cả, cơ thể rất nhẹ nhàng và dễ chịu.

Sau đó, cả hai tách nhau ra để đi làm việc theo lịch trình công việc của họ.

Trắc Vịnh Thiển sau khi trở thành gương mặt đại diện cho dòng xe của Nghiêm thị liền bận rộn hơn trước. Cô đi quay phim, rồi chụp ảnh, rồi chạy bài quảng cáo cho nhãn hàng, sau đó lại phải đi quay phim hoặc là đến studio chụp ảnh. Và cứ như vậy mà hết một ngày.

Tại tiểu khu

Trắc Vịnh Thiển đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai trở về nhà sau một ngày chạy lịch trình mệt rã rời.

Cánh cửa thang máy mở ra, cùng lúc đó một người đàn ông từ bên trong đó đi ra, anh ta khoác cả người màu đen kín đáo. Vịnh Thiển thấy kì lạ nhưng không để tâm.

Cô vào thang máy để lên nhà, lúc này trong thang máy chỉ có một mình cô. Đi đến cửa căn hộ, Trắc Vịnh Thiển vừa định mở khoá liền nhìn thấy một thứ bột mịn kì lạ và một thiết bị nhỏ được gắn trên bên trong tay nắm cửa.

Trông giống mấy thiết bị theo dõi được bán trong các cửa hàng ở phố đèn đỏ mà trước đây Vịnh Thiển từng nhìn thấy.

Thấy vậy, Trắc Vịnh Thiển liền gọi điện cho cảnh sát địa phương nhờ họ giúp đỡ.

Họ bảo cô đừng vào nhà và hãy chờ cảnh sát đến đó.

Vừa cúp máy thì một cuộc gọi khác gọi đến.

[Anh Nghiêm đang gọi đến]

Nghiêm Minh Hữu gọi điện cho cô làm gì? Vịnh Thiển cố kìm giọng sợ hãi chuyện khi nãy, bình tĩnh nói:

“Alo, tôi nghe”

“Em sao vậy?” Nghiêm Minh Hữu ở đầu dây bên kia dường như nghe thấy điều kì lạ ở cô.

Vịnh Thiển đáp lời: “Không có gì, anh gọi tôi làm gì thế?”

Nghiêm Minh Hữu trầm ấm nói:

“Em xuống nhà gặp tôi một chút được không? Tôi đang ở trước tiểu khu nhà em”

“Để làm gì vậy?” Vịnh Thiển nhíu mày, hiện tại cô cần đợi cảnh sát đến.

Bên kia, giọng điệu của anh rất gần gũi:

“Ò, chuyện là em biết tiếng Tây Ban Nha phải không? Tôi có một hồ sơ bằng tiếng Tây Ban Nha muốn nhờ em phiên dịch giúp tôi, xem như cho em kiếm thêm chút tiền”

Nếu bây giờ ngồi dịch văn bản cũng xem như giết thời gian vậy.

Vịnh Thiển nói: “Được, anh sang quán cafe đối diện đợi tôi, tôi tới ngay”

Rồi cô cúp máy. Nhanh chóng rời tiểu khu. Thiết nghĩ bây giờ ở cạnh Nghiêm Minh Hữu kia Vịnh Thiển sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play