"Huynh cần gì phải làm vậy chứ, làm cho hai người bọn họ khó xử." Đi được một đoạn, Phó Ngạn khuyên nhủ.

Cố Hiển Thành đáp: "Liên quan gì đến ta, ta không khó xử à?"

Phó Ngạn vội đáp: "Ta biết ta biết, lá gan tên Lục Thời An này cũng lớn thật, hôm nay ta cũng bị doạ, lúc đầu còn tưởng hắn văn nhân quy củ, không ngờ lại có dã tâm như vậy, đúng là không thể khinh thường."

Cố Hiển Thành hừ một tiếng.

"Bản tướng ghét nhất loại quan văn tranh thủ giữa lúc lục đục đấu tranh, phải cầu thị lắng nghe dân chúng mới là quan phụ mẫu của dân."

Phó Ngạn cười: "Đúng đúng... nhưng huynh có từng nghĩ tới, nếu huynh chọc thủng lời nói dối của Liễu Thấm cũng chính là đối đầu với Ngô Vương, dù huynh không tham gia tranh đấu nhưng đến lúc đó nhất định sẽ bị liệt vào cùng một đảng với Thái tử, huynh muốn như vậy sao? Lấy tính tình của huynh mà nói, không nên, huynh tức giận chuyện Liễu Thấm ám sát hay là chuyện ả ta hạ thuốc huynh?"

"Nếu là ám sát, kỳ thật câu nói kia của ả cũng là sự thật, nàng chỉ muốn thăm hò để huynh lộ ra sơ hở mà thôi, mặt khác còn ép huynh phải lộ diện ở Võ Công huyện, còn việc hạ thuốc..."

Trong đầu Phó Ngạn bỗng nhiên nhớ lại mấy câu Liễu Thấm nói hôm ấy ở cửa hàng bạc.

"Ả ta thật sự mê luyến sắc đẹp của huynh?"

Phó Ngạn vừa nói xong sắc mặt của Cố Hiển Thành liền trầm xuống. Hiển nhiên hắn đang cảm thấy ghê tởm.

Phó Ngạn vội vàng xin lỗi: "Ta nói đùa, nói đùa thôi."

"Đừng nói nữa." Cố Hiển Thành cảnh cáo, Phó Ngạn cười xoà.

Nhưng lời của Phó Ngạn cũng làm cho hắn cẩn thận suy nghĩ, hắn tức giận vì bản thân mình sao? Hiển nhiên không phải.

Mấy tên thích khách kia trong mắt hắn cũng chỉ là mấy con kiến hôi, mà... tiểu trù nương...

Trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh.

Đúng vậy, hắn đáp ứng thay nàng xả giận.

Nhưng hôm nay, chỉ có thể hèn nhát kết thúc như vậy, sao hắn còn mặt mũi gặp nàng?

Cố Hiển Thành nghẹn khuất.

Hôm qua hắn còn bày tỏ hết tim gan với nàng, hiện giờ nghĩ lại chỉ thấy thật hổ thẹn!

Phó Ngạn vẫn đang nói, Cố Hiển Thành đã thấy phiền lòng xoay ngoài rời đi, Phó Ngạn còn định đuổi theo nhưng thấy hắn đi về phía nhà ăn thì cười, không đuổi theo nữa.

*

Mà Ngô Vương lúc này, đang hùng hùng hổ hổ trở về doanh trướng.

Lý Phúc Thành đi theo sau lưng cũng tức giận vô cùng nhưng không dám thể hiện ra.

Đi tới đi lui, Ngô Vương bỗng nhiên dừng lại, Lý Phúc Thành không để ý lập tức đụng phải lưng hắn, sợ tới mức vội vã quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội!"

Ngô Vương lười để ý tới hắn, lạnh lùng nói: "Dẫn Liễu Thấm tới đây!"

Lý Phúc Thành khó hiểu: "Bây giờ ạ? Nhưng còn Tô đại nhân..."

Ngô Vương cười lạnh: "Ngươi đúng là ngu xuẩn! Hôm nay bọn họ diễn trò như vậy là để bản vương nhìn, Chu Chí chạy không thoát rồi, bọn họ giữ Liễu Thấm lại còn có tác dụng gì? Bản vương có việc muốn hỏi nàng, đi nhanh!"

Lý Phúc Thành không nói thêm câu gì vội đứng lên, "Điện hạ yên tâm, nô tài đi ngay!"

Quả đúng như Ngô Vương nghĩ, Liễu Thấm nhanh chóng được dẫn đến trước mặt Ngô Vương.

"Điện hạ." Liễu Thấm nhìn thấy Ngô Vương, không giống như dáng vẻ khóc lóc trong trướng, mà là một mực cung kính cũng có vẻ sợ hãi.

Ngô Vương âm trầm nhìn ả ta, một lát sau mới hỏi: "Bị bắt từ lúc nào?"

"Nửa tháng trước ạ."

"Khó trách, bản vương lâu như vậy không liên lạc được với ngươi, tín vật truyền tin nói ngươi đi nơi khác cũng là giả?"

Liễu Thấm kinh hãi: "Nô tỳ không hề truyền tin gì cho Điện hạ! Ngày ấy tín vật đã bị Phó Ngạn lấy mất, chắc hẳn là do hắn."

Ngô Vương cười lạnh: "Hay cho một tên Phó Ngạn, hay cho một tên Cố Hiển Thành, còn dám cùng Tuần phủ gài bẫy bản vương rơi vào vở kịch này, rất tốt!"

Liễu Thấm đáp: "Điện hạ, nô tỳ vô dụng, lần này là do nô tỳ khinh địch, Điện hạ muốn phạt nô tỳ, nô tỳ tuyệt không có một câu oán hận."

Ngô Vương liếc ả ta một cái, "Ngươi đúng là đáng chết. Nhưng trước khi chết, bản vương muốn biết, lúc trước ngươi mật báo nói đã nắm được thân phận của Cố Hiển Thành, việc này là thật hay gả?"

Liễu Thấm cúi đầu: "Điện hạ, Liễu Miên các mật báo luôn phải có chứng cứ mới dám nói, tuyệt không dám nói bậy. Mấy năm nay nô tỳ ở biên quan, không dám lơ là đi tra xét nhất cử nhất động của Cố Hiển Thành, kết hợp với tin tức của mật thám trong kinh. Năm đó sau khi hắn mất trí nhớ thì Bệ hạ đã mời thần y Hồ Kỵ đến, có nói về một vết bớt trên người hắn, việc này bí ẩn, thu được tin tức này đúng là không dễ. Nô tỳ trước nay chưa từng nói qua với bất kì ai về việc này, lần này Cố tướng quân đến Xuân Lai lâu, vốn định dùng mê dược làm hắn mất cảnh giác nhằm thăm dò đến cùng, đáng tiếc vẫn không thể thành công..."

"Bớt?" Ngô Vương nhíu mày.

"Dạ." Liễu Thấm tiếp tục: "Sau đó Hồ Kỵ nói với Bệ hạ thế nào... khả năng của nô tỳ có hạn, thật sự không thể tra xét, nhưng có thể khẳng định, thân phận của Cố Hiển Thành có liên quan đến cái bớt của hắn, hơn nữa Bệ hạ còn cố ý giấu diếm."

Ngô Vương cười lạnh: "Sợ là không phải cố ý giấu diếm."

Liễu Thấm nghi hoặc: "Ý Điện hạ là..."

"Từ lúc Cố Hiển Thành lập công cứu giá, nhảy một phát lên vị trí nhất phẩm Tướng quân, trong triều vốn đã có nhiều người bất mãn, sau đó hắn liền mất trí nhớ, đối với thân phận của bản thân thì ba phải, nói thế nào chính là thế ấy, trong triều không ít người hoài nghi thân phận của hắn giống như bản vương. Thái tử dối trá, cùng Lục gia rắn chuột một ổ, kỳ thật cũng đang âm thầm điều tra, lúc này Lục Thời An lại tới đây, mục đích thật sự là gì còn chưa rõ. Trên người Cố Hiển Thành có bớt, Bệ hạ có thể cho rằng có thể dùng nó để giấu đi thân phận thật sự của hắn, hoặc là, vì cái bớt kia quá đặc thù làm Bệ hạ nghĩ tới chuyện cũ..."

Liễu Thấm như hiểu ra, "Bệ hạ từng nhiều lần du lịch Giang Nam, ý Điện hạ là... Nhưng không thể nào đâu, nếu thật sự như thế, vì sao lại để Cố Hiển Thành sung quân trấn thủ biên cương, nơi này sao có thể so sánh với điều kiện ở kinh thành, Bệ hạ nhẫn tâm sao?"

"Sung quân? Ngươi nhìn Cố Hiển Thành bây giờ, bộ dạng Đại tướng quân uy vũ như nào, trên danh nghĩa là trấn thủ biên quan, quân công vất vả nhưng một hai năm nữa hắn được triệu về kinh, đến lúc đó, bản vương ở Ngô Châu xa xôi, Thái tử yếu ớt không thể dụng binh, trong triều không còn Hoàng tử nào..."

Liễu Thấm mở to mắt. Trong trướng rơi vào trầm mặc.

"Vậy Bệ hạ... chúng ta phải làm thế nào?"

Ngô Vương nhìn nàng thật sâu, nói: "Chuyện vết bớt này, ngươi xác định không ai biết?"

Liễu Thấm: "Nô tỳ chắc chắn."

"Vậy ngươi tiếp tục tra từ chuyện này, bên người hắn không có nữ nhân, nhưng có kẻ sai vặt thân cận, làm việc thế nào, không cần Bản vương dạy ngươi chứ?"

"Nô tỳ đã hiểu." Liễu Thấm do dự một lát, lại nói: "Nói đến nữ nhân, Cố tướng quân tuy không gần nữ sắc nhưng gần đây theo nô tỳ quan sát được, hắn đối với một nữ tử không được bình thường. Lần trước ám sát ở cửa hàng bạc, hắn đã cứu nàng ta một lần, ở Xuân Lai lâu nàng ta cũng theo sát không rời, hơn nữa nô tỳ ở trong quân nghe được mấy câu chuyện phiếm..."

Ngô Vương nhíu mày, "Nói rõ ràng!"

Liễu Thấm quay ngang quay dọc như đề phòng có kẻ nghe lén, Ngô vương cười nhạo: "Dù Bản vương ở trong quân nhưng Cố Hiển Thành cũng không dám lại đây đâu! Nếu không thì vị trí này đã để hắn ngồi rồi!"

Liễu Thấm gật đầu, tiến lên mấy bước nhỏ giọng nói vài câu ở bên tai Ngô Vương...

Ngô Vương nghe xong, biểu cảm dần trở nên nghiềm ngẫm, như đang tính toán điều gì...

*

Nhà ăn.

Hôm nay trong quân bận rộn, giờ phút này trời đã về khuya, chuyện ở nhà bếp mới tạm thời kết thúc, Tống Điềm ngồi trước bếp lò, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng trong lòng lại không yên tĩnh chút nào.

Thời điểm bận rộn không nghĩ tới, giờ rảnh rỗi, những lời hôm qua Cố Hiển Thành nói liền tập tức trồi lên chiếm cứ đầu óc nàng.

Vị phu quân trên danh nghĩa kia của nàng... thật sự đã không còn trên đời...

Nghe được tin tức này, nàng cũng không nói rõ được trong lòng cảm thấy thế nào.

Giải thoát? Chưa nói tới chuyện nàng chưa từng gặp qua Cố Yến, dù có tìm thấy, nàng cũng định sẽ hoà ly với hắn.

Nhưng giờ người không còn, nàng cũng không cần hoà ly nữa. Hiện tại, nàng hoàn toàn tự do rồi.

Quả phụ thì quả phụ, vẫn còn tốt.

Nàng cũng không có ý định tái giá, không nghĩ sẽ lại trói buộc vào ai nữa, chỉ muốn cùng nhi tử trải qua tháng ngày bình an.

Nhưng mà tại sao... lời hôm qua Đại tướng quân nói lại khiến nàng không nhịn được mà cứ suy nghĩ mãi.

"Nàng còn muốn vì hắn mà thủ tiết sao?" Hắn hỏi.

Nàng thật sự rất ngốc trong chuyện này, không dám nghĩ tới. Ý đại tướng quân, chính là cái ý kia sao?

Nhưng sao có thể, khả năng này không lớn.

Trong đầu Tống Điềm giống như có hai luồng suy nghĩ đang đánh nhau.

Một âm thanh nói, ý hắn chính là như vậy, hắn rõ ràng có vài phần thích nàng. Một âm thanh khác lại khuyên nàng đừng tự mình đa tình, chẳng qua chỉ là một tiểu trù nương trong quân doanh, còn dám có suy nghĩ muốn Đại tướng quân nhìn bằng con mắt khác?

Hai thanh âm không ngừng đánh nhau, đến cuối cùng vẫn bất phân thắng bại, Tống Điềm mệt mỏi.

"Điềm Điềm tỷ, canh sôi rồi."

Thanh âm nhắc nhở của Tiểu Điệp kéo Tống Điềm về lại thực tại, nàng lập tức đứng dậy, không nghĩ ngợi lung tung nữa, đêm nay nàng nấu canh cá cho mình và Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đã có thể ăn một chút cơm, uống chút canh cá xong hai mẹ con có thể trở về nghỉ ngơi.

Nhánh chóng ăn cơm tối xong, Tống Điềm ôm nhi tử ra ngoài, chỉ là không ngờ vừa ra khỏi cửa nàng lại gặp được Cố Hiển Thành. Trong nháy mắt Tống Điềm dừng bước.

Lúc này dường như Cố Hiển Thành không đến tìm nàng, mà chỉ lẳng lặng đứng dưới tàng cây cách đó không xa, Tống Điềm cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn.

Hắn giống đang nói chuyện với cái cây, mười phần nhập tâm, mười phần nghiêm túc, cũng không biết vì sao, Tống Điềm rõ ràng không thấy mặt hắn, nhưng từ bóng lưng có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình của hắn.

Đại tướng quân lúc này, rất suy sụp.

Hôm nay chuyện trong trướng Tống Điềm cũng nghe nói qua, mọi người truyền tai nhau nói rằng, rõ ràng đã biết Liễu Thấm là người của Ngô Vương nhưng Tướng quân lại không thể làm gì, nhất định đã bị chọc tức.

Cũng có người nói, Tướng quân lấy đại cục làm trọng, quân tử biết tiến biết lùi, co được thì giãn được, không ít người đều rất bội phục Tướng quân, đồng thời cũng khinh thường Ngô Vương.

Đương nhiên, những điều này cũng là bọn họ lén lút thêm mắm dặm muối, tình huống thật sự là gì thì ai cũng không rõ, bởi lẽ bọn họ không phải là người đứng từ trên nhìn xuống để hiểu được.

Mà hắn và nàng cũng chênh lệch rất lớn.

Tống Điềm cúi đầu, chuẩn bị làm bộ như không thấy xoay người rời đi, nhưng ai ngờ, Lý Phúc Thành lại ở cách đó không xa cao giọng gọi một tiếng.

"Tống trù nương!"

Thanh âm hắn rất lớn, hiển nhiên Cố Hiển Thành nghe thấy, hơi sững ra rồi lập tức xoay người lại.

Ngay lúc chạm mắt nhau, Tống Điềm vội vã quay đầu.

"Lý công công?"

Lý Phúc Thành thay đổi thái độ lúc trước, cười cứ như tượng Phật Di Lặc, giả tạo, hắn ừ hử cổ họng rồi nói: "Ta phụng mệnh Điện hạ đến mời Tống trù nương làm một bữa ăn khuya đưa qua, không biết Tống trù nương có tiện không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play