*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng hôn, Trần gia thôn.
Cứ đến chạng vạng tối ở nơi biên quan này là từng trận gió cát vàng bắt đầu thổi, nhưng hai ngày nay lại nghiêm trọng hơn. Các chị con dâu cùng mẹ chồng vội vàng trùm khăn ra rút quần áo, sáng nay có chút nắng tranh thủ đem ra phơi, giờ không rút nhanh e sẽ bị gió cát thổi cho bạc màu.
Trong viện nhà họ Trần, Đỗ thị (1) không có ở nhà, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh trong sân đang bận tới bận lui.
Nàng mặc bộ quần áo vải thô, đầu đội khăn, ăn mặc bình thường như bất kì một nữ nhân thôn quê nào thế nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn của người qua lại.
"Nàng ta là người Trần gia à? Sao ta chưa thấy bao giờ, chả nhẽ là con dâu của Đỗ thị?"
"Ngươi đừng nói bậy, con trai của Đỗ thị mới có bao lớn chứ. Nghe nói là đến ở nhờ nhà họ Trần, là người ngoài thôn."
"Từ kinh thành à? Khó trách, nhìn làn da đến là nõn nà."
Mấy người đàn bà châu đầu ghé tai bàn tán, có mấy lời lọt vào tai Tống Điềm, nàng nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, khẩn trương thu quần áo mang vào nhà.
Nhà họ Trần không lớn nhưng rất sạch sẽ, nửa tháng trước nàng đến thôn này không quen thuỷ thổ, may mắn gặp được Đỗ thị, đối phương nhiệt tình, tấm lòng cũng tốt, Tống Điềm đồng ý đến ở cùng.
Nửa tháng qua đi, hai người cũng thân thiết hơn, chồng của Đỗ thị là Trần đại ca nửa năm trước đã nhập ngũ, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con nàng sống nương tựa nhau, cũng coi như đồng bệnh tương liên (2) với Tống Điềm.
Điềm Cô từ kinh thành đến, đi mất hai tháng, tàu xe mệt nhọc, đến nay mới coi như hồi sức. Nàng vào phòng, đặt quần áo xuống giường xong mới quay ra nhìn đứa bé trong nôi.
Đứa bé mới hơn 1 tuổi, vừa mới cai sữa, thỉnh thoảng còn mút ngón tay, chỉ là đứa nhỏ ngoan ngoãn, nhìn thấy Tống Điềm liền cười, bé con theo nàng bôn ba chịu khổ không ít nhưng chưa từng khóc náo.
Tống Điềm ôm con dỗ dành, một lát sau Đỗ thị trở về.
"Muội muội"
Tống Điềm nghe tiếng quay đầu lại, "Xuân Hoa tỷ"
Đỗ thị tên là Xuân Hoa, Tống Điềm liền gọi nàng như vậy.
Đỗ thị nói, "Muội muội, tỷ đã cho người hỏi thăm rồi, quân doanh của Thành Dương quân cách Trần gia thôn 150 dặm (3) về phía đông, thuê xe ngựa thì đi khoảng một ngày đường, chỉ là điều kiện ở nơi đó còn gian khổ, ngươi nhất định phải đi sao?"
Tống Điềm nghĩ ngợi, nói, "Đi chứ, muội cũng đã đến tận đây rồi, dù sao cũng là tâm nguyện của mẹ chồng muội."
Đỗ thị thở dài, "Vậy ngày mai ta nghĩ cách thuê cho ngươi chiếc xe ngựa, đưa ngươi đến đó, nhưng mà nếu đến đó không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể về đây. Ở trong thôn này tìm công việc gì đó làm so với đi chỗ kia chịu khổ vẫn tốt hơn. Muội đó, mẹ chồng chết cũng chết rồi, còn giữ lời như vậy, nhất định khiến bản thân vất vả."
Tống Điềm không nói gì.
Quả thực, rất nhiều người nói nàng ngốc, gả đến Cố gia ba năm, chồng còn chưa biết mặt đã thành goá phụ, nàng thủ tiết cũng tròn ba năm thì cũng thôi đi, mẹ chồng chết rồi còn muốn đi tìm chồng. Cố lang kia ba năm liền không có tin tức gì, Cố thái thái chưa chết tâm, trước khi đi còn muốn con dâu tìm người. Cũng thật độc ác!
Tống Điềm không để ý, cười cười: "Muội thấy có sao đâu, cha muội cưới mẹ kế, nhà mẹ đẻ không thể trở về, mẹ chồng tuy hẹp hòi nhưng không quá khắt khe, lúc trước muội vừa qua cửa đã gặp chuyện này, nhiều người còn mắng muội khắc phu thế nhưng Cố gia cũng không đuổi muội đi, coi như là có ân nuôi cơm mấy năm đi."
Đỗ thị sớm hiểu rõ chuyện của nàng, thở dài, lại nhìn đứa bé trong lòng nàng, "Muội muội à, hay tỷ tìm cho muội một mối hôn sự? Đứa nhỏ này dù sao cũng không phải ngươi sinh, lần nữa tìm một nam nhân, ở lại Trần gia thôn an cư lạc nghiệp, sống tốt phần đời còn lại."
Tống Điềm nở nụ cười, "Nói sau đi Xuân Hoa tỷ, muội chưa nghĩ đến chuyện này, chỉ muốn nuôi đứa bé này lớn thành người, với cả kiếm thêm chút tiền."
Tống Điềm không nói, nàng không muốn gả chồng nữa, mười sáu tuổi nàng đã bị gả ra ngoài nhưng nào có gì tốt đâu, vất vả lắm mới có một cơ hội, nàng không muốn ký thác vận mệnh của mình trên một nam nhân.
Nàng có tay nghề, có thể kiếm tiền nuôi con, ở đâu cũng có thể sống tốt.
Đỗ thị cũng không miễn cưỡng, "Được, vậy hôm nay mẹ con muội nghỉ sớm đi, mai ta đi hỏi thăm xem sao."
Tống Điềm cười nói, "Cảm ơn Xuân Hoa tỷ tỷ"
Đỗ thị, "Khách sáo cái gì"
Ở Trần gia này nửa tháng, Tống Điềm cũng không ngồi không, nàng kiên trì thanh toán tiền nhà cho Đỗ thị lại giúp đỡ việc nhà, có việc gì làm được đều làm hết, cuối cùng còn khiến Đỗ thị cầm tiền mà ngại ngùng. Cũng nhờ tay nghề của Tống Điềm tốt, Đỗ thị để nàng nấu cơm nhưng trong lòng cũng quyết định, tiền của Tống Điềm bà nhất định trả thay nàng.
Bữa tối nay có món cá chép om dưa chua (4). Đang trong mùa hạ, trời hanh khô, hai người đều không biết ăn gì. Cũng may hôm qua tìm được một túi bột ngô, lại thêm dưa muối chua gia truyền của Trần gia,Tống Điềm liền quyết định làm món này.
Cá được bọc một lớp bột mỏng bên ngoài đem chiên xơ. Cá chép có thể kết hợp cùng với rất nhiều loại thức ăn nhưng dưa chua thì thường thấy hơn cả, dưa người làm nông tự muối trông không đẹp mắt nhưng ăn thì lại ngon vô cùng. Cá rán xong xếp vào nồi cùng các loại rau như dưa chua, cần, hẹ, thêm một chút nước, nêm nếm vừa ăn, đun đến khi thơm là có thể ăn.
Đỗ thị múc một chén, cười nói: "Ngươi nấu ăn thực sự rất ngon, chẳng trách lại có người giới thiệu đến làm đầu bếp trong quân doanh."
Tống Điềm cười, một bên nàng đút cháo cho con, đứa nhỏ ngoan ngoãn, nàng đút một thìa hắn liền ăn một thìa, cười khanh khách.
Tống Điềm chợt nhớ lại chút chuyện cũ.
Số mệnh nàng đen đủi, năm tuổi đã mất mẹ. Cha cưới mẹ kế, như bao bà mẹ kế khác, Lưu thị có lòng dạ độc ác, mùa đông còn bắt nàng giặt giũ nấu cơm khiến tiểu Tống Điềm khi ấy sốt cao không ngừng, cũng vào đêm đó nàng mơ thấy mẹ.
Mẹ nàng trong mơ xinh đẹp dịu dành nhưng toàn nói những điều nàng nghe không hiểu, công lược, xuyên không qua. Tiểu Tống Điềm lúc đấy mới năm tuổi được mẫu thân dạy cho rất nhiều việc trong mộng, tài nghệ nấu ăn cũng là học được từ khi ấy. Từ đầu nàng còn tưởng mình sốt cao quá không tỉnh táo nhưng nàng thật sự có khả năng nấu ăn. Bí mật này nàng đã giấu trong lòng hơn mười năm nay.
Năm nàng 15 tuổi, Lưu thị nói muốn gả nàng đến Cố gia, nàng vốn dĩ còn muốn đợi đêm khuya nói chuyện này cho mẫu thân trong mộng, thế nhưng đêm đó nàng không mơ thấy nữa.
Đỗ thị ăn xong bắt đầu dọn dẹp, Tống Điềm toan đứng dậy hỗ trợ bị nàng xua tay, "Không cần đâu, ngươi trở về ngủ đi, ngày mai đi rồi, chắc phải sắp xếp nhiều thứ lắm."
Đã nói như vậy, Tống Điềm không phản đối nữa, nàng ôm con về phòng, bắt đầu thu thập hành lý.
Nửa năm trước, mẹ chồng té ngã ngoài ruộng, tuổi tác đã cao, Cố gia lại không mời được đại phu giỏi, từ lúc đấy thân thể bà càng yếu hơn, cho đến một ngày đột nhiên có người đưa tin nói Cố lang ở biên quan có tin tức. Mẹ chồng kích động vội đứng dậy muốn đến biên quan tìm con, ai ngờ lại ngã lần hai, không chống đỡ được nữa liền ra đi.
Trước khi chết, bà lôi kéo tay Tống Điềm, khẩn cầu nàng đến biên quan tìm phu quân chưa từng gặp mặt kia. Đối với người chồng này nàng cũng không có tình cảm gì, Lưu thị định thân cho nàng, khen người này hết lời nhưng nửa chữ nàng cũng không tin. Cố lang 20 tuổi chưa vợ, 21 tuổi nhập ngũ, ở trong thôn vốn là người kì quái, hắn tòng quân rồi, mẹ hắn ở nhà tự chủ trương hôn sự, lấy nàng về. Tống Điềm gả qua nhưng chưa từng làm lễ bái đường, vốn là đợi hắn về mới bái.
Chuyện này nói thế nào cũng thấy hoang đường.
Nhưng lúc đó Lưu thị vội vàng gả nàng ra ngoài, Cố lão thái thái lại mê tín, thỉnh thầy bói về xem nói bát tự của Tống Điềm hợp, chỉ cần lấy nàng về liền có tiền đồ như gấm, ai ngờ, kiệu hoa vừa qua cửa biên quan liền đưa tin Cố lang tử trận.
Từ đám cưới thành đám tang, Cố gia thôn không ngờ chuyện lại thành ra như này.
Lưu thị nghe tin, lập tức đóng chặt cửa, nói rằng cô nương gả ra ngoài liền không cần trở về nữa.
Kỳ thật chính là không cho Tống Điềm đường lui.
Tống Điềm nghe vậy liền muốn tìm chết, nhưng mẹ chồng lại hứa hẹn, nàng đã qua cửa thì liền xem là con dân Cố gia, nàng không có lựa chọn nào khác đành ở lại Cố gia làm con dâu, hiếu kính mẹ chồng.
Lần này đến biên quan, bề ngoài nói là tìm người thân nhưng thực chất nàng muốn cải mệnh.
Mẹ chồng qua đời, có người nói trong doanh trại thiếu đầu bếp, nàng nhận thư giới thiệu liền muốn đến Thành Dương quân, làm đầu bếp cũng là một cách ổn định sinh kế.
Loạn thế đánh nhau, nử tử sinh tồn vốn không dễ, chỉ cần ổn định nhất định có thể tích cóp thêm tiền. Thành Dương quân là quân viễn chinh từ kinh thành điều đến, đánh xong nhất định sẽ về kinh, Tống Điềm đã sớm nghe ngóng chuyện này.
Cố gia thôn kia nàng sống 3 năm rồi, không còn muốn về đấy nữa, Trần gia thôn này cũng không phải nơi nàng muốn ở lâu dài. Chỉ cần có tiền, nhất định có thể đứng vững ở kinh thành, mở tửu lâu quán ăn đều được, xong lại mua thêm căn nhà nhỏ, cho con đi học, còn sợ không có ngày lành sao?
Còn người đàn ông kia, nếu thấy thì nhờ hắn làm thư hoà ly (4), còn nếu không thấy thì cũng mong hắn không trách nàng.
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng liền ôm con ngủ. Đêm nay nàng ngủ rất ngon.
Chỉ là quá nửa đêm, nơi nửa năm không có lấy một giọt mưa này lại mưa như trút nước.
(1) Đỗ thị: người đàn bà họ Đỗ
(2) đồng bệnh tương liên: thành ngữ, người cùng bệnh thì thương xót, giúp đỡ lẫn nhau
(3) dặm: đơn vị đo lường khoảng cách ngày xưa. 1 dặm ~ 500m, 150 dặm ~ 75km
(4) cá chép om dưa chua
(5) thư hoà ly: đơn ly hôn