Sửa đường mấy ngày, không ai ngờ rằng bọn họ chính là Thành Dương quân. Lại còn là Đại tướng quân của Thành Dương quân đích thân đến.
Thành Dương tướng quân là nhân vật như thế nào chứ? Hắn được Thánh thượng ban cho danh hiệu là Phi Hổ tướng quân, chiến công hiển hách, ở biên quan được xưng tụng là Chiến thần!
Trần trưởng thôn đấm ngực dậm chân nguyên một ngày không biết phải làm sao, mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền đến tai Trịnh Hữu Hải, quan huyện nhanh chóng dẫn người tới.
Nghe xong sự tình, Trịnh Hữu Hải không nói hai lời liền áp giải Quách Dương đi, cũng cam đoan với Cố Hiển Thành sẽ nghiêm túc tra xét, Cố Hiển Thành gật đầu một cái biểu thị đáp ứng.
Trần trưởng thôn phục hồi tinh thần, thấp thỏm đi gặp Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành biết ông ta muốn nói gì liền mở lời trước, "Quách Dương tự mình làm bậy, bổn tướng quân phân rõ phải trái, sẽ không vạ lây người khác."
Trần trưởng thôn lập tức đáp lời: "Dạ! Tướng quân anh minh, chuyện này ta nhất định sẽ dạy dỗ lại bọn họ một trận, Nương thị kia là người ngốc, còn bên phía Quách gia, Quách Dương hắn đánh bạc thua nên thiếu tiền mới nghĩ đến chuyện làm liều, ta là thôn trưởng nhưng lại thất trách..."
Cố Hiển Thành ừ một tiếng, "Lần này đúng lúc người của ta bắt gặp, nếu như không gặp được, ngươi đã nghĩ đến kết cục chưa?"
Trần trưởng thôn biến sắc, không dám nghĩ nhiều, lập tức nhìn về phía Đỗ gia nơi Tống Điềm đang ở.
Một lát sau, trưởng thôn giơ tay tự tát mình một cái, "Đa tạ đại tướng quân dạy bảo!"
Nói xong liền đi về phía nhà của Đỗ thị.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Đỗ thị vẫn đang an ủi Tống Điềm, nàng ta cũng tự trách không thôi, "Đều tại ta, ta không ngờ rằng Quách Dương lại là loại súc sinh như vậy, hắn ở trong thôn hoá ra đều giả vờ thành thật. Muội muội, khiến muội sợ hãi rồi!"
Tống Điềm càng nghĩ càng sợ, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến người khác, nàng cười nói: "Xuân Hoa tỷ, chuyện này không trách tỷ được, tỷ giúp muội liên hệ xe cộ đã cực khổ lắm rồi."
Đỗ thị thở dài, định khuyên Tống Điềm ở lại nhưng đúng lúc đó Trần trưởng thôn cùng Quách thúc tiến vào.
Quách thúc vừa tỉnh lại liền hô to muốn đến gặp Tống Điềm, giữa đường gặp được Trần trưởng thôn liền cùng nhau vào. Quách thúc vừa thấy người liền ném gậy quỳ xuống, "Là ta đáng chết! Tống cô nương, thật sự xin lỗi!"
Tống Điềm không đành lòng, vội tiến lên đỡ ông ta, Trần trưởng thôn cũng khuyên vài câu, Quách thúc cùng Trần trưởng thôn đều biểu thị sự áy náy với nàng, muốn bồi thường cho mẹ con nàng, Tống Điềm nghe vậy liền lắc đầu.
"Trần trưởng thôn, các vị đối xử với ta đều rất tốt, ta cũng không chịu thương tổn gì, không cần phải bồi thường."
Trần trưởng thôn vẫn rất kiên trì, "Làm ngươi sợ hãi chính là thương tổn, việc này cứ quyết như vậy đi, ngươi đừng cố chấp, trước tiên cứ ở cùng Xuân Hoa thêm hai ngày lại nói tiếp."
Đỗ thị cũng gật đầu: "Đúng vậy, ở chỗ này nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không cần vội!"
Ánh mắt Tống Điềm phức tạp nhưng cũng gật đầu, nàng gấp gáp nhưng nhìn tình hình thì cũng không vội được. Trong lòng rối như tơ vò.
Sắc trời chuyển tối, Đỗ thị tiễn nhóm người Trần trưởng thôn ra ngoài, trong phòng còn lại mình Tống Điềm.
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy tựa giống như một giấc mộng, Tống Điềm chậm rãi tháo tóc, rửa mặt, cũng không biết nghĩ đến điều gì đột nhiên xúc động không kìm nén được, ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu Bảo còn đang ngủ bên cạnh, nàng cũng không dám khóc lớn nên cố nén lại, hai bả vai không tiếng động run rẩy, nước mắt qua kẽ ngón tay tí tách rơi xuống từng giọt.
Gian ngoài vốn rất yên tĩnh, ngoài sân cũng lặng ngắt không tiếng động nhưng thình lình lại có bóng người vọt vào đập cửa phá vỡ sự tĩnh lặng này, không chỉ Tống Điềm mà Đỗ thị cũng giật mình hoảng hốt, chạy nhanh ra mở cửa, "Ai vậy!?"
Là Cố Hiển Thành.
Chính xác mà nói, Cố Hiển Thành sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu đang đứng ở đấy.
"Đại... đại tướng quân?"
Đỗ thị đã biết thân phận thật sự của nhóm người này đương nhiên nhìn thấy hắn thì liền king ngạc.
Cố Hiển Thành cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Tống nương tử có đây không?"
"Tống Điềm?" Đỗ thị quay người nhìn vào trong, động tĩnh bên ngoài lớn như vậy Tống Điềm đương nhiên cũng nghe thấy, nàng lau nước mắt, đi ra.
"Đại tướng quân... tìm dân phụ có chuyện gì?"
Cố Hiển Thành liếc thấy hốc mắt nàng đỏ bừng. Quả nhiên, nàng khóc.
Hắn kìm nén, liếc mắt nhìn Đỗ thị, Đỗ thị hiểu ý nói nhanh: "Vậy dân phụ về phòng trước, hai người từ từ nói chuyện."
Nói xong lập tức đi vào gian trong, đóng chặt cửa.
Tống Điềm kì quái nhìn nam nhân trước mặt, hôm nay nàng nghe Tiểu Thất nói về thân phận của bọn họ còn khiếp sợ một hồi, hắn chính là Đại tướng quân của Thành Dương quân... nói cách khác, nếu nàng muốn vào Thành Dương quân phải được người này gật đầu.
Tống Điềm vốn cảm thấy hắn rất đáng sợ, hôm nay biết được thân phận hắn lại càng sợ hơn.
Cố Hiển Thành giống như muốn nói gì đó nhưng biểu cảm lại hết sức thống khổ, Tống Điềm cảm thấy điều gì đó không đúng liền tiến lên một bước hỏi: "Tướng quân, ngài... cảm thấy không khoẻ sao?"
Cố Hiển Thành âm u liếc nàng một cái, từ từ bình tĩnh lại. "Không sao!"
Cố Hiển Thành chắp hai tay sau người, nhìn nàng, bắt đầu nói: "Ta biết ngươi muốn đi Thành Dương quân, ngươi là phận nữ yếu đuối, đến từ nơi nào? Vì sao lại muốn đi quân doanh?"
Hoá ra là vì chuyện nà, Tống Điềm không dám chậm chễ, lập tức lấy thư giới thiệu trong người ra, lại kể rõ gia thế cùng sự tình ở nhà chồng một lần.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Cố Hiển Thành nhận lấy thư giới thiệu đọc qua, ánh mắt cũng dần trở nên sâu thẳm, "Nói như vậy là do lão binh xuất ngũ kia giới thiệu ngươi?"
"Vâng"
"Tên hắn là gì?"
Tống Điềm đáp, "Dân phụ chỉ biết hắn họ Lưu, cũng không biết tên gọi là gì, chỉ là hắn có lệnh bài của Thành Dương quân, phía trên khắc hình hổ, trưởng thôn nói, cái này không làm giả được."
Cố Hiển Thành tiếp nhận tin tức, hỏi tiếp: "Ngươi nói là theo lời mẹ chồng đến tìm người thân, vậy trượng phu kia tên họ là gì?"
Tống Điềm mím môi, "Phu... phu quân họ Cố, tên chỉ có một chữ Yến."
Cố Hiển Thành nhíu mày, "Cố Yến? Có hình vẽ không?"
Tống Điềm sửng sốt, lắc đầu. Nàng vào Cố gia ba năm nhưng chưa từng biết trượt phu trông như thế nào, ở nơi thôn nghèo ai nghĩ đến chuyện vẽ tranh cơ chứ.
"Không dám giấu giếm, dân phụ gả vào Cố gia chưa bao lâu thì đã nghe tin trượng phu qua đời... Nhưng mẹ chồng vẫn luôn không tin lại do có người truyền tin về nói chàng chưa chết, cho nên mới..."
Cố Hiển Thành trầm mặc.
Một lát sau, hắn nói: "Bình thường binh sĩ chết trận điểm mặt gọi tên báo về nhà sẽ không sai được, biên quan mấy vạn người, họ Cố nhiều đếm không xuể, ngay cả bổn tướng quân, cũng họ Cố."
Tống Điềm càng nghe càng sững sờ.
"Vậy lần này ngươi đi là vì tìm thân hay vì sinh kế? Nếu tìm được người thì có ở lại không?"
Tống Điềm vội nói: "Không! Dân phụ thật lòng muốn đi quân doanh làm việc, dù tìm được phu quân cũng muốn ở lại quân doanh ổn định sinh kế, đại tướng quân, dân phụ xin ngài..."
Cố Hiển Thành thở dài, ngực vẫn ẩn ẩn đau, trong mắt hắn loé lên một tia bất đắc dĩ, nói: "Ta biết rồi, ngày mai chúng ta sẽ rút quân về doanh, cùng đi đi, trên đường cũng không cần lo lắng gặp người xấu nữa. Về phần phu quân ngươi, ngươi cứ tìm, ta sẽ không ngăn cản."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Cố Hiển Thành nói xong liền rời đi, Tống Điềm đứng lặng người trong sân một lúc lâu.
Đỗ thị nghe bên ngoài không còn động tĩnh mới đi ra hỏi thăm
Tống Điềm chậm rãi trả lời, "Đại tướng quân đã đồng ý cho muội vào quân doanh làm việc, còn nói ngày mai để muội cùng đi."
Hai mắt Đỗ thị sáng bừng, vỗ đùi nói: "Tốt! Đây là chuyện tốt a! Như vậy muội không cần phải lo lắng đề phòng nữa. Ta cũng yên tâm, muội muội à, tâm nguyện của ngươi sắp đạt được rồi!"
Tống Điềm bị vẻ kích động của Đỗ thị lây nhiễm, nàng cũng lộ ra ý cười, đúng là chuyện tốt...
Nàng trèo đèo lội suối đến tận đây, coi như có kết quả rồi.
*
Cố Hiển Thành trở lại căn nhà cách vách đi ngủ.
Thính lực của hắn luôn nhạy bén, mơ hồ nghe được tiếng cười nói từ bên kia truyền sang.
Lập tức, cảm giác đau nhói trên ngực liền biến mất không dấu vết, Cố Hiển Thành gối đầu lên tay, trong đầu toàn là hình ảnh Tống Điềm tươi cười. Chẳng lẽ, chỉ cần nàng khóc hắn đều sẽ thấy đau? Cố Hiển Thành hắn sống 25 năm chưa từng thấy qua chuyện gì quái dị như này, một lát sau, hắc lắc đầu, cố gắng nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT