Trước kia Mộc Cảnh Tự chơi cốt bài, không có loại nào giống như Kha Hồng Tuyết nói.
Hắn đưa ra quy tắc, gần như không có quy tắc.
Thay vì nói là đang chơi bài, không bằng nói là đang phỏng đoán tâm lý đối phương, đánh cược một xác suất thật giả, không có bất kỳ đạo lý gì đáng nói.
Nhưng hai người bọn họ dù sao đều là người thông minh, cho dù thật sự hoàn toàn không có quy tắc, cũng không thành trở ngại cho tâm lý đánh bài.
Sau ba ván, Kha Hồng Tuyết thua hai lần, Mộc Cảnh Tự thua một lần, thời gian đã trôi qua một nửa.
Kha Hồng Tuyết nhướn mày, ngả mình trên chiếc ghế nhỏ, tay cầm quân bài cuối cùng, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Học huynh, huynh đoán ta chuẩn quá rồi.”
Hắn cười, đặt úp quân bài cuối cùng lên bàn, ngẩng đầu từ dưới nhìn lên Mộc Cảnh Tự: "Huynh như này, ta rất dễ nghĩ nhiều đấy.”
Động tác thò người thả bài của Mộc Cảnh Tự hơi dừng lại, ngước mắt liếc nhìn người đối diện.
Y không có câu hỏi nào cần hỏi, cũng không có việc gì muốn nhờ A Tuyết làm, vì vậy hai ván thắng, Kha Hồng Tuyết đã uống hai ly rượu.
Lúc này dưới ánh nến, người ấy mắt mày cong cong, khóe mắt hơi ửng đỏ, ngón tay dài gầy gọn gàng cầm quân bài, rồi cầm lấy ly rượu mỏng manh, vô tư chơi đùa, trông như yêu quái lấy hồn người khác trong truyện cổ.
Mộc Cảnh Tự quay đi, đặt bài xuống ngồi ngay ngắn, bốn lá lật ra trên mặt bàn vừa vặn hai âm hai dương, hòa.
Giọng y cực nhạt: "Nghĩ nhiều cái gì?”
Kha Hồng Tuyết cúi đầu nở nụ cười, rót một ngụm rượu, ngồi dậy, mở tấm cốt bài trước mặt ra, trong đôi mắt đều là ý cười, giống như hàm chứa khiêu khích cùng với trêu đùa: "Ta sẽ cảm thấy thực ra huynh đang ái mộ ta, thích ta, là tri âm tri kỷ, người bạn đồng điệu với ta.”
Giọng nói của hắn vừa nhẹ vừa nông, âm cuối hơi trầm xuống giống như lưu luyến cùng trêu chọc vô tận, Mộc Cảnh Tự nghe được chấn động, đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía hắn.
Kha Hồng Tuyết không tránh không né, cũng không giải thích câu nói vừa rồi, mà hất cằm ra hiệu: "Lật bài đi học huynh.”
Không khí như đang lưu chuyển những hạt nhân bất an, chỉ cần một tia lửa, sẽ bùng cháy thành ngọn lửa mãnh liệt.
Mộc Cảnh Tự nhìn vào quân bài "mười" trước mặt Kha Hồng Tuyết, lâu mà chưa lật quân bài của mình.
Kha Hồng Tuyết cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười, nói một câu bâng quơ: "Có vẻ như vẫn là ta đoán đúng huynh.”
Là hắn đoán Mộc Cảnh Tự quá chuẩn.
Mộc Cảnh Tự khẽ động tay, lật quân "chín" trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kha Hồng Tuyết: "Muốn hỏi gì?”
Đây là lần thua thứ hai của y, lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết cười nửa thật nửa giả hỏi y: "Học huynh, bánh quế ngon không?”
Hầu kết Mộc Cảnh Tự lăn một cái, không nói một lời rót xuống một ly rượu.
Kha Hồng Tuyết không bất ngờ, chỉ cười xáo bài, sau đó thua y hai ván. Giờ là ván thứ tư, Mộc Cảnh Tự nghĩ, nếu hắn vẫn hỏi những câu không đứng đắn, mình chắc phải uống rượu tiếp.
Chỉ tiếc, tửu lượng của y bây giờ đã không còn tốt nữa.
Nghĩ vậy, chàng thanh niên áo trắng không tự chủ nhìn vào bình rượu, Kha Hồng Tuyết lại cười: "Yên tâm đi học huynh, ta không hỏi mấy câu đó.”
Những câu đó, tất nhiên là những câu cả hai đều hiểu, nhưng y không muốn trả lời.
Mộc Cảnh Tự giật mình, không nói rõ cảm xúc gì mà nhìn về phía người trước mặt qua ánh nến.
Kha Hồng Tuyết nhìn thẳng vào y, đôi mắt say nhạt dần, thay vào đó là sự tỉnh táo, lần đầu không hiện ra ánh mắt đầy tình cảm như mọi khi.
Hắn chỉ thấp giọng hỏi một câu: "Mộc Cảnh Tự, huynh muốn cái gì?”
Hắn rất ít khi gọi thẳng tên y như vậy, giống như nói tên của y là nghi vấn đối với một vị cố nhân nào đó.
Hắn luôn gọi học huynh, ngọt ngào, ỷ lại, ý cười dạt dào, từng tiếng từng tiếng lưu luyến lại chậm rãi gọi y là học huynh.
Nhưng đêm giao thừa này, trong thành Ngu Kinh khói lửa phồn thịnh, tiếng pháo vang dội, họ ngồi trong nhà chơi một ván bài đón giao thừa, Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng hỏi một câu: " Huynh muốn gì?”
Trong khoảnh khắc đó, Mộc Cảnh Tự hiểu được câu nói ban đầu của hắn: "Chỉ có thể nói dối trong lúc chơi" rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Hắn từ đầu đến cuối, không phải muốn một câu trả lời về tình cảm.
Kha Hàn Anh chỉ vì một vấn đề này.
Thậm chí câu bánh hoa quế kia, đại khái cũng chỉ là ngụy trang để làm tê liệt thần kinh y.
Mộc Cảnh Tự nhìn hắn, tâm trí biến chuyển trong khoảnh khắc, nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Cách đơn giản nhất là uống cạn một ly rượu để không phải trả lời, nhưng như vậy... thật sự quá nhàm chán.
Hai bức tượng băng đã được Kha Hồng Tuyết mang vào sân, vừa cất giữ kín đáo, lại không bị khách qua lại nhìn thấy.
Hiện giờ đang ở dưới hành lang lẳng lặng cùng bọn họ đón giao thừa.
Nhiều suy nghĩ lướt qua, nhưng chỉ trong chớp mắt, nến trên bàn thậm chí chưa kịp nhỏ giọt.
Mộc Cảnh Tự hỏi ngược lại: " Ngươi cho rằng thế nào?”
“Ta cho rằng thế nào ư?” Kha Hồng Tuyết đọc một câu: "Ta nghĩ thịnh quá ắt suy, mọi vật đều có lý do và quy luật. Ta chỉ không biết, huynh thật sự muốn gì.”
Muốn dẹp loạn, ta liền thay huynh chiêu binh mãi mã, dưỡng sức chờ thời.
Muốn thịnh thế thái bình, ta liền cùng huynh chăm lo việc nước, che chở bách tính.
Nhưng huynh muốn gì?
Huynh muốn tất cả, đúng không? Huynh muốn trả thù, cũng muốn yêu thương dân chúng. Có mệt mỏi lắm không? Kha Hồng Tuyết rõ ràng nhìn thấu mọi việc, nhưng vẫn cần một lời khẳng định từ y, dường như chỉ có như vậy, hắn mới được y thừa nhận là bạn đồng hành cùng trên một chiếc thuyền.
Mộc Cảnh Tự lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, qua thật lâu, rốt cục chính miệng phun ra một câu đủ để bị liên lụy cửu tộc: "Ta không thích người ngồi trên long ỷ hiện tại.”
Y nói với vẻ lãnh đạm, như thể đang nói chuyện phiếm hàng ngày, nhưng lại đủ để dấy lên sóng gió.
Kha Hồng Tuyết sững sờ, mắt sáng lên ngay lập tức. Dù Mộc Cảnh Tự vẫn chưa nói hết, dù y chỉ khẳng định nửa vời, cũng đủ để hắn vui mừng và phấn khích.
Kha Hàn Anh cúi đầu, cười thầm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, mắt dường như long lanh. Hắn tiến tới, bên dưới là một đống quân cờ rải rác. Kha Hồng Tuyết nói nhỏ nhẹ, như lời thì thầm của tình nhân: 'Trùng hợp thay, ta cũng không thích.’
Hai ba câu, không cần nói rõ, hai bên đã hiểu nhau muốn gì. Kha Hồng Tuyết nhìn lên, thấy gương mặt lạnh lùng dường như không bận tâm của Mộc Cảnh Tự, ánh mắt chạm đến hai bức tượng băng dưới mái hiên, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy.
Đứa trẻ đã nếm vị ngọt, luôn muốn thêm ít kẹo, vừa vì thèm khát vị ngọt, vừa vì khát khao mãnh liệt. Tựa như mật ngọt gây nghiện. Kha Hồng Tuyết ngồi dậy, ghé sát tai Mộc Cảnh Tự, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước: 'Học huynh, ta sẽ nói cho huynh một bí mật.’
Hơi thở phả vào tai, đủ kích thích cảm giác rùng mình, lớp lông tơ nhẹ rung, như bị kích động và trêu chọc. Kha Hồng Tuyết cúi đầu, mỉm cười nhìn lớp lông tơ rung động, cố tình tiến sát hơn, nói nhỏ như thể môi chạm vào tai: ' Phúc phu quân quá cố của ta quá mỏng manh, cho đến chết cũng chưa từng hôn ta một lần.’
Mộc Cảnh Tự sững sờ, toàn thân không còn là của mình, một lúc không biết làm gì, không hiểu tại sao Kha Hồng Tuyết lại nói điều đó với mình, lòng lại dấy lên dự cảm bất an, hoàn toàn từ bản năng sinh vật nhận biết nguy hiểm.
Kha Hồng Tuyết nói: 'Làm sao bây giờ, ta nghĩ ta thích huynh rồi.' Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng thốt lên câu nói kinh thiên động địa: 'Học huynh, chúng ta hãy ngoại tình đi.’
Dái tai truyền đến cảm giác đau nhói, Mộc Cảnh Tự giật mình, mặt nạ lạnh lùng có vết nứt. Phần mềm nhất bị ai đó cắn rồi cọ xát, dường như để trả thù đêm đó y cắn lên môi hắn. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác mềm mại đến cực độ làm dịu đi cơn đau, y nghe thấy tiếng cười của ai đó bên tai, hỏi mập mờ: 'Bánh hoa quế rất ngọt, phải không?’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT