Đương nhiên Mộc Cảnh Tự không biết trong lòng Kha Hồng Tuyết đang suy nghĩ gì.

Thực ra mấy trò đùa vặt này hắn đã làm không chỉ một lần. Lần đầu tiên thứ hắn vẽ trên người là một cây hoa quế và dòng sông Kim Phấn. Sau đó, vì cảm thấy thú vị, ý tưởng vẽ càng ngày càng nhiều thêm.

Kha Hồng Tuyết đã vẽ rất nhiều, từ tòa gác sơn son trong khuôn viên Tùng Viên khi hắn còn nhỏ; cảnh sân vườn phủ đầy băng tuyết cùng với hai thiếu niên đang đắp người tuyết; cảnh dưới bậc thềm trước hành lang, Thịnh Phù Trạch lén lút kéo tay hắn qua cửa sổ Kha gia; và cả những cảnh tượng trong Lâm Uyên học phủ, nơi cùng nhau thức đêm đọc sách dưới ánh đèn trong tàng thư các…

Kha Hồng Tuyết thật sự vẽ rất nhiều, thế cho nên Mộc Cảnh Tự trong lúc nhất thời nhìn thấy hai người nhỏ mặc đồ đỏ này, y không để trong lòng.

Thẳng đến ngày hôm sau, người này dường như lơ đãng nói một câu: "Lý Văn Hòa sắp thành hôn, mời chúng ta đi xem lễ." Lúc này Mộc Cảnh Tự mới chậm chạp nhận ra ý nghĩa của bức tranh hắn vẽ trên bụng mình có chỉ dẫn gì.

Nhưng mà......

Khi đó trời đã sáng rõ, mùa hè năm nay ở thành Tô Châu nóng ẩm bất thường. Họ ngồi trước bàn ăn sáng, trong sân tiếng ve kêu không ngừng.

Mộc Cảnh Tự im lặng một lúc, rồi hỏi: “Có muốn trở về không?”

Ánh mắt Kha Hồng Tuyết dừng lại trên người y, khẽ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: “Không, bây giờ về chỉ gây thêm phiền phức cho đám Dung Đường.”

Năm nay loạn lạc nhiều, từ cuối năm ngoái, trong kinh đã xảy ra nhiều vụ mưu phản. Đầu tiên là tam hoàng tử và Hạ nguyên soái mưu phản, bị Nhân Thọ Đế xử tử ngay tại triều đình; sau đó là Ninh Tuyên Vương bị phát hiện có dã tâm phản loạn, bị bí mật độc sát.

— Dĩ nhiên, tin tức Ninh Tuyên Vương đã chết là do Túc Hoài Cảnh truyền từ kinh thành về, đến giờ dân chúng Đại Ngu vẫn tưởng vị vương gia lừng lẫy này đang sống tốt.

Từ rất nhiều năm trước khi Mộc Cảnh Tự tiến vào Lâm Uyên học phủ, lên kế hoạch để Lại bộ thượng thư Trần Kính Sơn bị chém đầu, cho tới bây giờ, đại thần năm đó đi theo Nhân Thọ đế tham dự mưu phản phản nghịch, gần như đã chết sạch sẽ.

Mà lão hoàng đế hiện tại cũng đau bệnh triền miên, còn mê tu tiên luyện dược.

Cả Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự đều hiểu rõ rằng thiên hạ này sắp sửa đổi chủ. Suốt một năm qua họ ở Giang Nam, ngoài việc công khai làm khâm sai mở trường học, còn nội ứng ngoại hợp làm không ít việc thay cho Túc Hoài Cảnh và Dung Đường đang ở xa kinh thành. Do đó, họ nhạy cảm hơn nhiều người khác về tình hình thời cuộc.

Ngắn thì nửa năm, dài thì một năm, lão hoàng đế sẽ chết trong tay Túc Hoài Cảnh. Lúc này, nếu họ quay về kinh thành chỉ để dự một hôn lễ rất có thể sẽ mang lại rắc rối không cần thiết.

Kha Hồng Tuyết nhìn thấu điều này, Mộc Cảnh Tự đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng y vẫn hỏi một câu như vậy. Cứ như thể... nếu Kha Hồng Tuyết muốn đi, y sẵn sàng đi cùng về kinh thành mạo hiểm một phen.

Nhưng Kha Hồng Tuyết chỉ cười nhẹ, nói một cách thản nhiên: “Gửi ít quà qua là được rồi, thằng nhóc ngốc đó sẽ không để bụng đâu.”

Nghe vậy, Mộc Cảnh Tự ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo một cảm xúc khó tả.

Trong lòng Kha Hồng Tuyết khẽ run lên, nhẹ giọng nói: "Học huynh?”

Mộc Cảnh Tự lắc đầu, cúi xuống uống nốt chén cháo, rồi đứng lên chỉnh lại quần áo định ra ngoài: “Không sao, chỉ là ta bỗng nhớ đến cây trâm ngươi tặng ta trong lễ trưởng thành của Lý Văn Hòa.”

Y bước qua bậu cửa, ánh sáng buổi sáng mùa hè chiếu lên người y càng làm tôn thêm dáng vẻ cao ráo, uy nghi như tùng như bách, mái tóc đen chảy xuống như một dòng thác, trên đỉnh thác đó, một cây trâm ngọc lấp lánh dưới ánh sáng chói chang.

Mộc Cảnh Tự nói xong liền lập tức rời khỏi phòng ăn, Kha Hồng Tuyết kinh ngạc ngồi trước bàn một lúc lâu suy nghĩ câu nói kia của y.

Mãi đến khi cuối cùng hiểu ra, không suy nghĩ gì mà lập tức đuổi theo, hắn đuổi kịp Mộc Cảnh Tự ở góc cửa trăng.

Trong phủ, hạ nhân ai nấy đều làm việc của mình, Kha Hồng Tuyết nắm lấy cánh tay Mộc Cảnh Tự kéo y đến một góc tường, phía sau là cây hương nhãn đang kỳ to lớn, che kín những ánh mắt tò mò.

Tiếng ve kêu râm ran dưới gốc cây, ánh mặt trời buổi sáng chưa quá gay gắt, rọi lên lông mi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt.

Hắn không nhịn được, đặt Mộc Cảnh Tự lên tường, cúi đầu ngậm lấy cánh môi y.

Mộc Cảnh Tự rõ ràng sửng sốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cơ thể cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó lại phản ứng, hơi ngẩng đầu mặc cho Kha Hồng Tuyết hành động.

Cho dù là ban ngày, cho dù địa điểm cũng không tính là quá bí mật.

Tim Kha Hồng Tuyết đập mạnh, nụ hôn đã kết thúc, thấy bộ dạng này của y, khắc chế hai giây lại cúi đầu.

Chỉ là lần này nụ hôn không mãnh liệt như trước, mà giống như cơn gió buổi sáng hiếm hoi trong một ngày hè, mát mẻ nhưng không gây khó chịu. Kha Hồng Tuyết hôn lên môi Mộc Cảnh Tự từng chút từng chút, mơ hồ nói: “Cây trâm đã cũ rồi.”

Đó là một lời nói vô lý, đừng nói cây trâm mà Kha Hồng Tuyết tặng cho Mộc Cảnh Tự được chọn từ loại ngọc tốt nhất, cho dù trăm năm cũng không dễ biến chất ố vàng. Từ khi Mộc Cảnh Tự hứa với hắn khắc ấn vào mùa xuân đến nay mới chỉ qua một mùa, cây trâm này cùng lắm cũng chỉ mới dùng được một mùa, làm sao mà cũ được?

Kha Hồng Tuyết buông y ra, lùi lại một chút, cười nhẹ: “Để hôm khác ta lại tặng huynh một cây khác.” Vào đúng ngày Lý Văn Hòa tổ chức hôn lễ là được rồi.

Cây trâm tặng trong lễ trưởng thành là để mừng lễ trưởng thành của Thịnh Phù Trạch; tặng một cây khác vào ngày cưới có thể giả vờ rằng họ kết tóc làm vợ chồng.

Kha Hồng Tuyết không nói rõ, chỉ để lại một câu như vậy, rồi giúp Mộc Cảnh Tự chỉnh lại quần áo vừa bị mình làm rối, cười nói: “Học huynh đi châu phủ đi.”

Lúc này lại trở nên rộng lượng, cứ như vừa rồi người nắm lấy y trốn vào góc tường để hôn không phải là hắn.

Mộc Cảnh Tự nghi hoặc nhìn Kha Hồng Tuyết hai cái, ban ngày và ban đêm, Thiếu khanh đại nhân luôn có hai bộ mặt, nhìn qua gần như không thấy chút thất thố hay động tình nào.

Kha Hồng Tuyết đã quen với dáng vẻ này của học huynh mình, luôn tiễn y đến trước cổng phủ, chờ y lên xe ngựa rồi mới định quay người đi, nhưng tấm màn xe trước mặt bỗng phát ra hai tiếng “cốc cốc” nhẹ nhàng.

Kha Hồng Tuyết nghi hoặc đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, Mộc Cảnh Tự vén rèm lên, nhìn anh hai giây, nói: “Người ta nói không bằng áo mới, nhưng cái cũ lại thoải mái. Ta thích cây trâm này, không cần tốn công chuẩn bị thêm một cái.”

Nói xong cũng không để ý phản ứng của hắn ra sao, buông rèm xuống dặn phu xe đi, để lại Kha Hồng Tuyết đứng ngây ra đó hồi lâu, không kìm được ngẩng đầu nhìn mặt trời, lần đầu tiên nghi ngờ mặt trời có phải mọc từ đằng Tây hay không, nếu không thì sao học huynh hôm nay lại cho hắn nhiều ngọt ngào như vậy.

Thật lâu sau, Kha đại thiếu gia cúi đầu, rầu rĩ cười ra tiếng, cũng không hồi phủ nữa, xoay người lên một chiếc xe ngựa khác đi trên đường.

Vì thế mùa thu năm Khánh Chính thứ mười hai, ngày Lý Văn Hòa thành thân ở kinh thành xa xôi, Mộc Cảnh Tự trực ban trở về nhà liền nhìn thấy hạ nhân trong phủ vẻ mặt đều khó hiểu, nhìn thấy y còn có thể thường thường cười trộm.

Nguyên Nguyên thở dài một hơi, sau đó không cam lòng tình nguyện đi qua nắm lấy góc áo y: "Tam thúc, thúc đi theo con.”

Mộc Cảnh Tự đối với đứa cháu này luôn kiên nhẫn, giống như đem nửa sự kính trọng dành cho Thái tử điện hạ ngày xưa gửi gắm vào đứa trẻ này, hiếm khi phản bác lại yêu cầu của nó.

Nguyên Nguyên cũng không nắm tay y chỉ kéo lấy tay áo, do tay áo rộng, mà Mộc Cảnh Tự lại gầy gò, cổ tay áo bị kéo như vậy liền thu cả bàn tay vào trong, nhìn từ xa cứ như là đang được kéo bằng tơ lụa.

Chỉ là Mộc Cảnh Tự lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, thẳng đến khi y bị kéo vào một gian viện xưa nay rất ít khi đặt chân, liếc mắt một cái nhìn thấy trong viện bày hơn mười cái rương lớn.

Không biết là ý kiến của ai, những chiếc rương đều được phủ vải đỏ, chỉ thiếu mỗi chữ “ Hỉ”, nhìn qua giống như là sính lễ trong đám cưới.

Kha Hồng Tuyết đang cúi xuống, mở một chiếc rương kiểm tra gì đó, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức cười: “Học huynh đã về rồi.”

Nguyên Nguyên như một đứa trẻ truyền tin vui, đưa người đến rồi, liền nghiêm mặt đi đến trước mặt Kha Hồng Tuyết chìa tay ra, Kha Hồng Tuyết cười tủm tỉm lấy từ trong tay áo ra một con lợn nhỏ bằng vàng đưa cho cậu bé: “Đi chơi đi.”

Mộc Cảnh Tự nhíu mày, còn chưa kịp trách cứ hắn cưng chiều đứa bé quá mức, đã nghe Kha Hồng Tuyết nói: "Học huynh tới xem giúp ta.”

Y đi qua, chỉ thấy Kha Hồng Tuyết mở cái rương kia bên trong là một ít châu báu trang sức, hoa quang tràn ngập, đẹp không gì sánh được.

Người này tiện tay mở một chiếc rương khác, bên trong là một số loại hương liệu quý giá, mỗi lượng đáng giá cả nghìn vàng và hiếm có trên thị trường. Hắn liếc quanh một chút, còn thấy vài cuộn vải dựa vào tường dưới hành lang, nào lụa tơ tằm, gấm vóc, thổ cẩm đều có đủ. Do nhà họ Kha có nhiều sản nghiệp, những thứ này cũng đều có phần tham gia.

Mộc Cảnh Tự vô thức hỏi: "Kho chứa không đủ chỗ rồi à?" Nếu không, thì làm sao giải thích được chuyện mang về nhà nhiều đồ như vậy, lại còn từng rương từng rương?

Những chiếc rương khác y không nhìn, vô thức nghĩ rằng cũng là những thứ trang sức, hương liệu, tơ lụa để trang trí. Sau đó, Kha Hồng Tuyết mở từng chiếc một, đập vào mắt lại là quần áo, giày dép, bát đũa, nồi niêu, quạt giấy, ngọc thạch, thước đo, lược, gương, bàn tính, kéo... những thứ bình thường nhưng kỳ lạ. Phần lớn tự nhiên vẫn là vàng bạc châu báu, thậm chí còn có một chiếc rương chứa hàng chục khế ước đất đai.

Mộc Cảnh Tự hầu như không kìm được cảm xúc, hầu kết hơi động, không khỏi nghĩ đến một câu trả lời khó tin. Năm huynh trưởng thành hôn, y từng giúp Lễ bộ chuẩn bị lễ cưới, tất nhiên... cũng đã từng xem qua danh sách lễ vật và của hồi môn. Y nhìn về phía Kha Hồng Tuyết, hiếm khi có chút ngỡ ngàng, biểu cảm trông như trống rỗng.

Kha đại thiếu gia rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của y, thấy thế không khỏi cảm thấy đáng yêu đến tận đáy lòng, cười dắt tay y, dẫn người đi vào trong phòng, ngữ điệu dịu dàng: "Vào xem một chút.”

Lúc trước Kha Hồng Tuyết đặt mua gian nhà này, mục đích là để tiện lợi, gần nơi Vương Tú Ngọc ở, cũng gần phủ châu, ra ngoài đi hai con phố là có thể thưởng thức ẩm thực Tô Châu, hồ sen cũng không xa.

Thậm chí để không quá tương phản với thân phận quan chức triều đình của Mộc Cảnh Tự, căn nhà cũng không chọn theo tiêu chuẩn của địa chủ, chỉ là thanh nhã tinh tế, sân vườn không quá nhiều. Nhưng vẫn có vài phòng bỏ trống, đồ nội thất của chủ cũ để lại, ngoài những phòng chính ra vào thường xuyên được thay đổi, những phòng khác vẫn giữ nguyên, có phần mang dấu vết thời gian.

Nhưng Mộc Cảnh Tự đẩy cửa ra, lại trông thấy một chiếc giường cất bước rõ ràng là vừa mới làm xong, màu sắc mới tinh, giường cao gối mềm, ngay cả đệm chăn cũng mới.

Trong sân thoang thoảng hương quế, ánh sáng trời bị ngăn lại ngoài cửa, đây rõ ràng là phòng cưới, nhưng trên cửa sổ không dán chữ "Hỉ", bên giường không có nến long phụng, chỉ có chiếc giường mới làm xem như một phần của bối cảnh.

Cổ họng Mộc Cảnh Tự có chút khàn, tầm mắt thật lâu không rời khỏi cái giường kia, chua chát hỏi: "Đây là... Sính lễ?"

Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, Kha Hồng Tuyết để y bất ngờ, luôn đi chậm một bước, lúc này liền ôm lấy eo y từ phía sau, tựa cằm lên vai y, giọng nói thì thầm bên tai, trầm ấm êm ái: "Là của hồi môn.”

Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, Kha Hồng Tuyết ở sau y cọ nhẹ, mái tóc lướt qua cổ, gây ra cảm giác tê tê ngứa ngáy, y nghe thấy người phía sau dịu dàng thương lượng: "Điện hạ, chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta thành thân được không?”

“Ta đã mang của hồi môn vào rồi, nếu huynh không cần ta, danh tiếng của ta sẽ hỏng mất." Hắn ôm người nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói như nũng nịu: "Học huynh, áo không như mới,  người không như cũ, huynh sẽ không bội tình bạc nghĩa đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play