Mười lần "Chính trị sơ yếu", một đêm trôi qua, mà cũng chỉ chép được ba lần.

Kha Hàn Anh là người cực kỳ vô lại, chính hắn nhất quyết lôi người khác cùng chép sách với mình. Nhưng khi Mộc Cảnh Tự vừa viết được hai ba chữ, hắn lại kén cá chọn canh, nói rằng chữ của Mộc Cảnh Tự không giống của mình, ông nội nhìn qua là biết ngay.

Sau đó, Kha Hàn Anh lại nổi cơn làm phu tử, nhất định đòi dạy Mộc Cảnh Tự học viết chữ của hắn.

Mộc Cảnh Tự cảm thấy, có lẽ trong phòng than củi đốt quá ấm khiến đầu óc hơi choáng váng, nên thực sự đã học theo hắn một lúc.

Cuối cùng, vì Kha Hàn Anh thực sự quá đáng, không chỉ dạy chữ mà còn cố tình đứng sau lưng nắm tay Mộc Cảnh Tự dạy từng nét như dạy trẻ con học viết, Mộc Cảnh Tự mới cau mày, quay đầu nhìn hắn, giọng lạnh lùng: "Kha Hàn Anh.”

Chỉ ba chữ này ra khỏi miệng, Kha đại thiếu gia lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn buông tay, ngồi xuống đối diện bàn: "Không học thì thôi, sao mà hung dữ vậy.”

Hắn cúi đầu, vừa chép sách vừa cố tình liếc nhìn Mộc Cảnh Tự, làm ra vẻ đáng thương như thể vừa bị mắng thậm tệ.

Mộc Cảnh Tự thật sự không biết làm sao với hắn, ngồi yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu chép sách giúp hắn.

Mùa đông trời tối sớm, thực ra lúc này thời gian không muộn lắm, trên phố vẫn có phiên chợ náo nhiệt, chỉ có trong những căn nhà lớn mới có chút yên tĩnh như vậy.

Kha Hồng Tuyết chép sách, thu lại tâm trạng đùa nghịch, đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, không nhất thiết phải đưa học huynh ra ngoài dạo phố ngắm đèn hoa.

Bên ngoài trời rét căm căm, bên trong phòng than lửa ấm áp. Mộc Cảnh Tự và hắn ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, mỗi người yên tâm chép sách, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu chuyện trong nhà.

Thực sự đây là hạnh phúc bình dị nhất trên đời, nhưng lại quý giá khó tìm.

Chốc lát, Kha Hồng Tuyết hỏi: "Học huynh có thói quen đi chùa cầu phúc trước Tết không?”

Thói quen này rất phổ biến trong một số gia đình thương nhân hoặc có tín ngưỡng, trước Tết đi chùa bái lạy để xua tan xui xẻo của năm qua, sau Tết cũng phải đi dâng hương, cầu mong một năm bình an thuận lợi.

Trong ấn tượng của Kha Hồng Tuyết, thật ra Thịnh Phù Trạch không có nhiều tín ngưỡng như vậy, nhưng mỗi năm hoàng gia cúng tế, Tam điện hạ đều phải có mặt. Lâu dần, điều này cũng trở thành thói quen.

Hắn hỏi một câu này cũng không phải là vì cái gì khác, mà là nhớ tới Đà Lan Tự ở ngoại ô kinh thành tựa hồ có thể cầu linh bài vãng sinh.

Kha Hồng Tuyết là dân thường, không có địa vị, cũng không có thân phận, nếu nghiêm khắc mà nói, có lẽ cũng không có mệnh để thay người hoàng gia cầu bài cung phụng, nhưng Mộc Cảnh Tự thì có thể.

Chỉ là......

Hắn không biết học huynh có muốn hay không.

Không biết Mộc Cảnh Tự có nghĩ đến điều này không, nghe câu hỏi của hắn khẽ ngừng lại, rồi hỏi: "Ngươi có không?”

Kha Hồng Tuyết ngây ra một chút, lập tức cười, ngước nhìn Mộc Cảnh Tự, nhẹ nhàng nói: "Học huynh biết đấy, nhà ta làm ăn lớn, người nhà ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ cùng với tín ngưỡng. Cha mẹ năm nay ở phía Nam, trời lạnh thế này cũng không tiện để ông nội lên núi thỉnh hương. Ta nghĩ nếu huynh có thói quen này, có thể đi cùng ta một chuyến, nếu không có thì cũng không sao, ta tự đi cũng được.”

Mộc Cảnh Tự không trả lời ngay, mà chép thêm hai trang sách, rồi mới nói: "Được.”

- Kiêu ngạo giống như con mèo tam thể ở hậu viện thỉnh thoảng nhảy lên tường nhìn xuống nhân loại.

Xinh đẹp, lại kiêu căng, xương cốt đều là cao ngạo.

Kha Hồng Tuyết không hề cảm thấy bị lạnh nhạt, thậm chí hắn còn khẽ mím môi, giả vờ vô tình ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi đối diện.

Nút áo đã được cài lại, tuy buộc tóc lên nhưng vẫn lỏng lẻo, vài lọn tóc rủ xuống trước ngực, ôm lấy cái cổ trắng như tuyết.

“……”

Hắn nhớ tới câu Lý Văn Hòa nỉ non trả lời hắn vào mùa xuân.

- "Đẹp quá".

Gạt bỏ mọi nhận thức về người này, Kha Hồng Tuyết cũng phải thừa nhận, học huynh thực sự rất đẹp.

Thịnh Phù Trạch mười bảy mười tám tuổi là thiếu niên khí phách, phong lưu phóng khoáng; còn Mộc Cảnh Tự ở tuổi hai mươi ba là tuyết trong nhân gian, ánh trăng trên trời.

Chỉ cần lặng lẽ ngồi đó, đã đủ để người ta ngắm nhìn.

Không biết đã bao lâu, Mộc Cảnh Tự giơ tay, đầu ngón tay trắng sạch gõ nhẹ lên mặt bàn, gọi hắn tỉnh lại: "Chú tâm.”

Có lẽ vì bầu không khí quá ám muội, hoặc có lẽ là bị mê hoặc, Kha Hồng Tuyết bất ngờ hỏi: "Học huynh, có ai từng nói rằng huynh thực sự rất đẹp chưa?”

Nếu nói những hành động, lời nói dường như có thể giải thích được, thì câu hỏi này thật sự tính là trêu chọc, thậm chí sau Kha Hồng Tuyết hỏi xong cũng tự thấy mình lỡ lời, hơi ngẩn ra, có chút hối hận.

Nhưng Mộc Cảnh Tự nghe xong, chỉ dừng bút, ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa vốn bị sương mù che phủ hằng ngày lộ ra một chút ý cười nhẹ nhàng đến gần như không nhìn thấy.

Mộc Cảnh Tự thấp giọng hỏi hắn: "Sao, đẹp đến mức ngươi quên mất phu quân quá cố của mình rồi à?”

Ngoài cửa sổ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua, trong phòng ánh lửa bập bùng phát ra những tiếng nhỏ, ánh sáng lấp lánh trên tường, hình dáng đan xen, gần như ấm áp thân mật, lại như thân thiết không khoảng cách.

Kha Hồng Tuyết dừng một chút, sau đó cười: "Cũng không phải…”

Trong biểu cảm đột nhiên lạnh nhạt của Mộc Cảnh Tự, hắn chậm rãi nghiêm túc nói: "Người ấy đã đi nhiều năm như vậy, nếu ngay cả ta cũng quên mất người ấy, thì trên đời này còn ai nhớ rằng người ấy đã từng tồn tại?”

Kha Hồng Tuyết nhẹ nhàng và nghiêm túc, gần như thì thầm vào tai Mộc Cảnh Tự: "Ta sẽ yêu người ấy, nhớ người ấy, ghi nhớ người ấy, cho đến khi ta cũng chết đi.”

Ngọn nến khẽ chập chờn, Mộc Cảnh Tự thất thần, lưu lại một vũng mực dưới ngòi bút.

Kha Hồng Tuyết cười nhạt: "Học huynh, viết sai chữ rồi.”

-

Ngày mồng tám tháng chạp, Kha gia lập lều phát cháo.

Kha Hồng Tuyết dậy rất sớm, trời chưa sáng đã ra phố sắp xếp mọi thứ, mang theo một lồng bánh bao gạch cua số lượng có hạn sáng sớm của Lưu Kim Lâu về Kha phủ.

Mộc Cảnh Tự tự chủ đến mức khắc nghiệt với bản thân, không thấy ngày nào y ngủ nướng.

Kha Hồng Tuyết vào phòng, người này đã rửa mặt xong, đang đọc sách.

Hắn nhướng mày, đặt lồng bánh lên bàn, nhẹ nhàng nói: "Học huynh, ăn lót dạ trước đi, lát nữa chúng ta đi Đà Lan tự xin một bát cháo chay lấy lộc.”

Mộc Cảnh Tự ban đầu không nghĩ nhiều, cho đến khi bánh vào miệng, y mới lặng lẽ liếc nhìn Kha Hồng Tuyết.

- Lòng người này không thành.

Nếu thành tâm lễ Phật, đã định đi chùa, sáng sớm sao lại ăn đồ mặn?

Nghĩ vậy, e rằng cả những lời nói đêm đó cũng mang vài phần giả dối.

Mộc Cảnh Tự cụp mắt, chậm rãi ăn một cái bánh bao, uống nửa chén trà: "Đi thôi.”

Kha Hồng Tuyết thấy sức ăn của y nhỏ như vậy, nhíu mày, rất muốn khuyên y ăn thêm hai cái nữa, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ đậy kín lồng lại, lại một lần nữa mang lên xe ngựa.

Đà Lan tự ở ngoại ô Ngu Kinh, tăng nhân trong chùa thường xuyên xuống núi cứu tế nạn dân, còn có những nhà sư thường xuyên du hành khắp nơi, phổ độ chúng sinh, được người dân Đại Ngu gọi là Phật sống.

Nhân Thọ Đế tín Phật, nhiều lần muốn lấy Đà Lan tự làm quốc tự, nhưng đều bị trụ trì từ chối khéo léo, nên cũng đành bỏ qua.

Xe ngựa đi một lúc lâu, nhưng khi thực sự đến chân núi, mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh.

Mộc Cảnh Tự xuống xe, nhìn thấy dưới chân núi có một rừng hoa mai.

Y hơi dừng bước, Kha Hồng Tuyết nhìn thấy cảnh này, cười: "Ban đầu nói mời huynh xuống núi vào kinh thành ngắm hoa mai, kết quả là trên núi cũng đã nở rồi.”

Hoa mai trong kinh thành, ngoài vườn sâu nhà lớn, thì toàn bộ đều trồng ở đầu ngõ đường phố.

Mấy ngày đầu sau khi Mộc Cảnh Tự xuống núi, Kha Hồng Tuyết kéo y ra phố quậy phá suốt mấy ngày liền.

Ở đầu ngõ, thỉnh thoảng có trẻ con chơi đá gà, hắn cũng dẫn người chen vào chơi, thua mất mấy đồng xu mang theo. Cuối cùng muốn ăn một xiên hồ lô đường, lại chìa tay đòi Mộc Cảnh Tự cho thêm tiền lẻ.

- Thật là vô lại. Mộc Cảnh Tự không biết đã bao nhiêu lần đánh giá Kha Hàn Anh hiện tại như vậy.

Nhưng hoa mai ở đầu ngõ thật sự rất đẹp, bọn trẻ con cũng đầy sức sống như mùa xuân nhân gian.

Vì vậy Mộc Cảnh Tự không la mắng hắn vì chuyện quậy phá, nhưng khi người này lừa lấy tiền lẻ của mình rồi dùng đồng xu mua cho mình một chuỗi vòng tay thì không nhịn được, lạnh lùng lườm Kha Hồng Tuyết một cái.

Thế là Kha đại thiếu gia lại trông như bị mắng, ngượng ngùng nhét chuỗi vòng gỗ đào vào hà bao, lẩm bẩm nhỏ: "Huynh đúng là thích mắng ta nha.”

Nhưng qua một đêm, chuỗi vòng nhỏ không đáng mấy đồng tiền ấy lại xuất hiện trên đầu giường Mộc Cảnh Tự.

Có người nửa đêm làm kẻ trộm, lén lút vào phòng y, tặng y một chuỗi vòng gỗ đào.

Có lẽ chỉ vì câu nói của người bán hàng ban ngày: "Thứ này trừ tà, tránh tai họa, an thần giúp ngủ ngon, nếu ban đêm công tử ngủ không ngon, nên mua một chuỗi mang về.”

Mộc Cảnh Tự vô thức cúi đầu, nhìn cổ tay dưới ống tay áo rộng.

Biết rõ là giả, nhưng mấy ngày nay… ác mộng thật sự ít đi một chút.

"Chúng ta đi thôi!" Mộc Cảnh Tự đang mải nghĩ, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy, Kha Hồng Tuyết kéo y, nhanh chóng gian nan chen qua đám người lên núi xin cháo, quyết giành lấy một bát cháo.

Người không biết còn tưởng hắn rất thành tâm.

Mộc Cảnh Tự há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, để mặc hắn dẫn mình lên núi.

Giữa chừng, Kha Hồng Tuyết quay đầu giải thích: "Nhà ta năm nay lập thêm hai chỗ phát cháo, mấy ngày trước cũng gửi ba mươi thạch gạo đến chùa rồi. Ta không có ý giành lương thực với họ, học huynh yên tâm.”

Thời tiết rất đẹp, nắng ấm mùa đông chiếu lên người thật dễ chịu.

Kha Hồng Tuyết cười nói: "Ta chỉ thích điềm lành này, người già nói ăn cháo mồng tám tháng chạp của thánh tăng Đà Lan tự, cả năm sẽ gặp may mắn. Học huynh coi như đi cùng ta chiều ta chút được không?”

Mộc Cảnh Tự im lặng hồi lâu, nói một câu: "Hai mươi hai tuổi vẫn là trẻ con.”

Không biết xấu hổ.

Kha Hồng Tuyết lại cười rất vui vẻ, vô lại đến tận cùng: "Ta thật sự nhỏ tuổi hơn học huynh mà? Chiều ta đi, trẻ con Tết có đặc quyền mà.”

Mộc Cảnh Tự thật sự bó tay hết cách, không có cách nào với hắn.

Hết cách, cùng hắn chen lên núi.

Hôm nay vận may đặc biệt tốt, đến không quá sớm, nhưng cháo vẫn chưa phát hết, không chỉ hai người mỗi người nhận được một bát, uống cháo xong còn vào chùa xin hương, nghe thấy bên cạnh có người vui vẻ gọi: " Tuệ Miễn sư phụ!”

Mộc Cảnh Tự quay đầu lại, trông thấy một vị tăng nhân áo vàng cầm chuỗi hạt trong tay, đang đi về phía bọn họ.

Người ta nói trong Đà Lan tự có thánh tăng, là hóa thân của Phật sống xuống trần cứu nhân độ thế, đến nhân gian tu hành, khi công đức viên mãn sẽ hóa thành tiên.

Vì vậy hắn thường không ở trong chùa, mà đi khắp nơi cứu giúp người dân, độ hóa muôn dân. Ai đến chùa thắp hương, tình cờ gặp hắn, đều cho là vận may lớn, tiền hương cũng sẽ quyên thêm chút ít.

Không ai biết tục danh tục của hắn, cũng không ai biết tuổi thật của hắn. Có người đồn bảy tám mươi tuổi, cũng có người đồn tóc bạc mà mặt trẻ.

Nhưng nhìn kỹ, phát hiện chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, chưa xuống tóc, tóc đen như thác; dung mạo tuấn tú, ánh mắt từ bi, khi nhìn đối diện, dường như thấy được tâm tư đối phương.

Vì mới thắp hương, Mộc Cảnh Tự kéo ống tay áo lên, lộ ra chuỗi vòng gỗ đào.

Tăng nhân kia vốn đã muốn đi qua bên cạnh bọn họ, thấy thế dừng bước, quay người lại hướng bọn họ niệm phật hiệu: "A Di Đà Phật, thí chủ hôm nay đến xin cháo hay sao?”

Mộc Cảnh Tự gật đầu.

Ánh mắt Tuệ Miễn dừng lại trên cổ tay y, cười hỏi: "Thí chủ cũng tin Phật ư?”

Dù sao cũng đang ở chùa, có điều cấm kỵ, một số lời không thể nói bừa, Mộc Cảnh Tự không đáp câu này.

Tăng nhân cũng không thấy lạ, cười lấy chuỗi hạt bồ đề trên tay mình, hai tay đưa ra: "Sáng nay, ngoài phòng bần tăng có tiếng chim khách, cứ tưởng hoà thượng nhỏ nào đó nghịch ngợm giả tiếng chim. Giờ nghĩ lại, có lẽ là duyên số.”

Hắn nói:"Chúng ta có duyên, nếu có thể, bần tăng muốn dùng chuỗi bồ đề này đổi chuỗi gỗ đào trên tay thí chủ, không biết thí chủ có đồng ý không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play