Chùa Tưởng Quốc hương khói hưng thịnh, mỗi ngày khách dâng hương tới tới lui lui không ngớt, gia đình Lăng Ngọc đến khá muội, trong điện thờ chính đã chật kín người tới dâng hương xin quẻ lễ Phật.
Lăng Nhọc quỳ trên gối bồ đoàn, nhìn lên bức tượng Phật trân quý uy nghiêm, trong lòng thầm khẩn cầu cho kiếp này bình an.
 Khi đối diện với hai chữ bình an, những thứ như tiền đồ gấm vóc, tiền bạc rủng rỉnh đều là hư vô, chỉ có người sống thì mọi thứ mới có khả năng trở nên tốt đẹp hơn.
Trình Thiệu Đường ở ngoài điện bế nhi tử, yên lặng nhìn khuôn mặt đầy sự sùng kính của nàng, và có vẻ chàng biết rõ nàng đang khẩn cầu với Phật tổ tâm nguyện gì.
Khi Lăng Ngọc cầm hai lá bùa bình an tới, nàng không nói không rằng nhét vào ngực chàng một cái, cái còn lại thì nhét vào túi gầm, khoác lên cổ nhi tử, bùa rủ xuống ngực cậu bé.
“Của nàng đâu?” Trình Thiệu Đường thấy nàng chỉ xin hai cái, bản thân nàng lại không có thì không khỏi cau mày.
“Mỗi ngày thiếp đều ở nhà không đi đâu cả, không cần dùng tới.” Lăng Ngọc thờ ơ khoát tay, sau đó lại nói: “Chúng ta ra bên kia thăm thú đi, nghe nói cơm chay ở đây ngon lắm, bây giờ mà đi biết đâu chúng ta có phúc nếm thử cơm chay nổi tiếng gần xa của chùa Tưởng Quốc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play