Sau khi Lăng Ngọc nghe xong thì dứt khoát thu về.
Tiền là một thứ tốt, không có nó thì không thể làm gì cả, đời trước nàng đã nếm đủ đau khổ khi trên người không có một đồng, đời này nàng không thể tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa!
Nàng dựa theo trí nhớ mà vỗ vào chỗ này sừ vào chỗ kia trên ván giường, cuối cùng cũng tìm thấy ô kín, quả nhiên bên trong giấu một cái hộp.
Nàng mở hộp ra nhìn, mặt mày lập tức rạng rỡ.
Nàng đổ hai lượng tám mươi đồng trong túi vào chiếc hộp, rồi tỉ mĩ đếm lại nhiều lần, tổng cộng có ba lượng tám mươi đồng. Tuy không nhiều, nhưng đối với một người ‘ngày hôm qua’ còn ăn không ăn nổi một bát mì dương xuân ba đồng như nàng mà nói, chỗ tiền nhỏ nhoi này đã là một khoản cực lớn rồi.
Trình Thiệu Đường thấy dáng vẻ hớn hở của nàng khi ôm chiếc hộp thì lập tức nhận thấy áp lực nuôi sống gia đình của mình ngày càng lớn hơn.
Lăng Ngọc không để ý tới tâm tình của chàng, nàng bắt đầu suy tính, cẩn trọng suy xét.
Nếu mọi chuyện vẫn phát hiên theo quỹ đạo của kiếp trước thì thôn Trình gia này sẽ bị phá hủy trong vòng năm năm tới, vì thế nơi này không thể ở được bao lâu nữa. Đến lúc đó lại phải chạy nạn, những thứ như lương thực không thể mang đi nổi.
Giờ chưa kể sau này tha hương rồi bắt đầu lại từ đầu ở đâu, hay đợi ngày thiên hạ thái bình thì quay về quê quán, riêng chuyện xây dựng lại nhà cũng mất cả khối tiền.
Nghĩ trước nghĩ sau, điều quan trọng nhất vẫn chính là – Tiền!
Nàng lén ngó Trình Thiệu Đường một cái, trái tim đập như đánh trống.
Nàng chỉ mong kiếp này chàng có thể sống lâu một chút, nếu, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chàng lại bỏ rơi mẹ con các nàng mà ra đi sớm, thì nàng cũng phải chừa lại đường lui trước cho mình mới được.
…
“Nàng chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nên xuất phát thôi, để còn đi sớm về sớm.” Thấy nàng ngồi yên lặng không biết đang nghĩ cái gì, Trình Thiệu Đường cất tiếng nhắc nhở.
“Chuẩn bị xong cả rồi, đi luôn thôi!” Lăng Ngọc nhanh nhẹn cất kĩ chiếc hộp, vừa cầm bọc đồ đã bị Trình Thiệu Đường đón lấy, nàng cũng để kệ chàng, chỉ là vừa bước ra cửa đã dừng chân lại, Trình Thiệu Đường chưa kịp hỏi thì nàng đã bước nhanh về phòng, mang chăn mỏng đè lên ô kín đựng hộp tiền.
Nàng xoa cằm suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy làm như vậy quá mức lộ liễu, có một loại cảm giác ‘lạy ông tôi ở bụi này’, vì thế mà chăn mỏng lại bị nàng dời đi chỗ khác, chỉ đơn giản là trải chiếu phẳng phiu, sau khi nhìn trước ngó sau và xác định mọi người không nhìn ra sự khác thường, bấy giờ nàng mới khá yên tâm.
“Vẫn nên vào trong huyện mua một cái khóa sắt để khóa cái hộp này vào mới được.” Nàng tự lẩm bẩm một mình.
Đừng trách nàng cẩn thận như vậy, sau hai lần bị người khác trộm mất gia sản đã khiến nàng hận đến đứt ruột. Đối với nàng bây giờ mà nói, cho dù giấu tiền bạc ở đâu cũng không thể khiến nàng hoàn toàn yên tâm được.
Trình Thiệu Đường nhìn một loạt hành động của nàng thì trở nên đăm chiêu.
“Đi thôi!” Lăng Ngọc không để ý nói.
Hai người ra khỏi cửa và đi trên con đường lớn trong thôn, trước mắt nàng toàn là những cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thỉnh thoảng sẽ gặp được những thôn dân quen biết, lúc thì nghe họ gọi nàng là ‘thê tử của Thiệu Đường đấy à’, hoặc là ‘mẹ của Thạch Đầu đấy à’, khiến nàng một lần nữa nhận ra rằng mọi thứ đang diễn ra đều hoàn toàn chân thực.
Chết rồi lại sống, có lẽ đây là sự quan tâm lớn nhất mà ông trời dành cho nàng.
Thôn Trình gia cách thị trấn không quá xa, nếu nhanh chân thì khoảng một canh giờ là tới nơi, nếu dùng xe kéo cũng chỉ mất non nửa canh giờ. Trong thôn chỉ có lão Lư đầu có xe bò, ngày thường lão hay đợi thôn dân muốn vào trấn ở trước cổng thôn, tiện thể chở bọn họ một đoạn, song hôm nay phu thê bọn họ lại đến không đúng lúc, lão Lư đầu vừa đánh xe đi.
Trình Thiệu Đường là một người học võ, lại còn hay đi khắp trời nam đất bắc, cho nên đi bộ chút quãng đường này với chàng chẳng bõ bèn gì, chỉ là chàng lo lắng cho thê tử nhà mình.
Còn Lăng Ngọc, nàng vẫn nghĩ rằng mình là người đàn bà từng cõng con chạy nạn, dẫu có đi liên tục nửa ngày trời cũng không thành vấn đề, thế nên nàng cũng không quá bận tâm về đường ngắn ngủi này. Trình Thiệu Đường thấy vẻ không phản đối của nàng thì cũng tin luôn.
Nào ngờ, còn chưa đi được nửa canh giờ mà Lăng Ngọc đã thở hồng hộc, cảm thấy hai chân mình nặng như đeo chì ngàn cân. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, nàng của kiếp trước mới là người hít một hơi chạy vài con phố mà không thở gấp, chứ không phải nàng của kiếp này, một người vừa sinh con chưa đầy một năm.
“Lên đây!” Nàng lau mồ hôi trên trán, đang do dự xem có nên nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp không, chợt thấy Trình Thiệu Đường ngồi xổm trước mặt, đang quay đầu nói với nàng.
Nàng ngẩn người, nhưng lập tức hiểu được ý của chàng, vì thế vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, thiếp vẫn còn đi được.”
Trình Thiệu Đường cau mày, kiên quyết nói: “Lên đi.”
Người này sao lại ngoan cố như vậy chứ? Giữa ban ngày ban mặt, lỡ để người ta trông thấy thì biết giấu mặt vào đâu? Lăng Ngọc nghĩ mà dỗi.
Nhưng khi thấy dáng vẻ khăng khăng đến cùng, nếu nàng không lên thì quyết không đi của chàng, cuối cùng nàng vẫn phải nhụt chí.
Thôi kệ thôi kệ, có người tự nguyện lấy thân làm kiệu phu miễn phí, cũng không sợ bị người ta cười chê rằng bị thê tử đè lên lưng, đã thế thì nàng có gì mà phải ngại?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức trở nên thản nhiên. Đầu tiên, nàng lấy hết bọc đồ trên khuỷu tay Trình Thiệu Đường rồi khoác lên tay mình, sau đó úp thẳng người lên lưng chàng, mặc chàng cõng mình đi.
Trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên nàng được người ta cõng đi đường, gió núi lướt nhẹ qua mặt mang theo hơi mát lạnh, cũng giúp xua đi cái nóng bức trên người.
Nàng ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang cõng mình bước những bước vững vàng, mắt nàng có chút hoảng hốt.
Dù ở kiếp nào thì nam nhân này đều đối xử rất tốt với người nhà, mặc dù chàng không nói nhiều nhưng cực kỳ hiếu thảo với mẫu thân, hòa ái với huynh đệ, yêu thương con cái, và cũng rất mực săn sóc thê tử.
Chẳng hạn như lúc này, đâu có nam tử bình thường nào nguyện ý để một phụ nhân đè lên lưng mình, cũng chỉ có chàng là không để ý chuyện này.
Chỉ tiếc là, mệnh chàng hơi ngắn một chút!
Nàng thở dài thườn thượt.
Dường như, tấm lưng dày rộng cường tráng, tràn đầy sức mạnh này có thể giúp nàng che chắn hết thảy xấu xa và thương tổn. Nàng nghĩ, nếu kiếp này chàng có thể sống lâu hơn một tí thì nàng sẽ có người gánh vác gia đình cùng, rồi nàng cũng sẽ không cần khổ cực như thế nữa.
Cánh tay vòng qua cổ nam nhân vô thức siết lại vài phần, nàng âm thầm hạ quyết tâm, cho dù không vì người bên cạnh thì cũng nên vì nửa đời sau của mình được sống thoải mái, vì thế, nàng nhất định phải nghĩ cách bảo toàn tính mạng của nam nhân này!
Tiếng thở dài rành rọt của nữ tử truyền vào tai khiến ấn đường của Trình Thiệu Đường nhíu chặt hơn, chàng không khỏi thầm kiểm điểm, chẳng lẽ là vì lần này mình rời nhà lâu quá, nên nương tử mới xa cách và có chút bất mãn với mình?
Xưa nay chàng không phải người nói nhiều, còn một người có năm năm ‘kiếp sống góa phụ’ như Lăng Ngọc mà nói, phu quân này chỉ mang đến cảm giác xa lạ cho nàng, vì thế mà suốt chặng đường hai người luôn trầm mặc, không hề nói chuyện với nhau nửa câu.
Được Trình Thiệu Đường cõng đi mấy dặm, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, một nam tử trung niên gầy gò với khuôn mặt dài đang ngồi chồm hổm ở phía trước xe ngựa, bên cạnh hắn là một vị phu nhân thân hình tròn trĩnh, đang sốt ruột nói với hắn: “Còn chưa sửa xong à?”
“Đợi thêm chút nữa, má nó chứ, cái xe tàn này, sớm biết đã đổi quách đi cho rồi!” Nam nhân chửi xa xả, có lẽ sửa mãi không được nên hắn không nhịn được mà đá mấy phát lên xe.
“Đá, chỉ biết đá, còn đá nữa thì ta thấy sửa tới lúc trời tối đen còn chưa xong đâu!” Phụ nhân thấy thế thì quýnh lên.
Nghỉ ngơi lâu như vậy làm cho Lăng Ngọc cảm thấy thể lực bị tiêu hao của mình đã quay lại, cộng thêm bây giờ lại gặp phải người ngoài, cũng không tiện để chàng cõng mình mãi, vì thế nàng khẽ ngọ nguậy một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Thả thiếp xuống đi, thiếp tự đi được rồi.”
Lần này Trình Thiệu Đường không tiếp tục kiên trì nữa, nghe lời mà đặt nàng xuống, nói với nàng một câu ‘nàng đợi ta một chút’ rồi đi về phía hai người kia.
“Vị huynh đài này, ta có thể giúp gì được cho huynh không?”
Lăng Ngọc nghe chàng chủ động mở lời cũng không lấy làm bất ngờ.
Tính tình của nam nhân này chính là như thế, hoặc có thể là người tập võ nào cũng có một lòng trượng nghĩa trời cho! Phàm là những việc trong khả năng thì chàng đều chủ động đưa tay giúp đỡ.
Chẳng qua là…., nàng nhún nhún vai.
Có lẽ trong lòng chàng, trên đời này chẳng có mấy việc là không thể giúp được nhỉ?
Tầm mắt của nàng từ từ nhìn về phía ba tiểu cô nương gầy yếu, mặc trên người quần áo rách rưới đang đứng cạnh xe ngựa, rồi nàng lại nhìn sang người đàn bà có thân hình tròn trịa, vừa nhìn đã đoán được ngay đối phương chính mẹ mìn!
Hiện nay thói đời rối ren, người chết đói ở khắp nơi, những gia đình nghèo khổ không nuôi nổi con cái, không thể không bán chúng để đối lấy mấy đồng bạc, thành ra những việc như vậy đều hết sức bình thường. Không nói đâu xa, ngay cả thôn Trình gia có hoàn cảnh tốt như vậy cũng không thiếu những nhà bán nhi bán nữ.
Đối với những đứa trẻ bị bán đi mà nói, con đường tương lai cùng vận mệnh sau này ra sao đều là những chuyện không thể đoán trước được.
Những người cực kỳ may mắn như Hoàng hậu nương nương tương lai, lúc còn nhỏ cũng từng bị cha mẹ bán cho mẹ mìn, sau này gặp được cơ duyên xảo hợp (*) mà tiến vào phủ Tề vương, nàng cũng bắt đầu từ một tỳ nữ bình thường trong phủ Tề vương mà từng bước trở thành thị thiếp, trắc phi của Tề vương và cuối cùng là Liễu Quý phi và Hoàng hậu.
(*) Cơ duyên xảo hợp: bất ngờ có được cơ hội, chỉ một việc nào đó hết sức may mắn, tình cờ có được.
Thế song, phúc phần lớn như vậy, đâu phải là thứ mà người bình thường có thể có được!
Ba vị cô nương này có lẽ vừa được mẹ mìn mua từ những thôn lân cận.
Nghĩ đến vị Liễu Hoàng hậu như một truyền kỳ ở kiếp trước khiến Lăng Ngọc không khỏi ngắm kĩ ba tiểu cô nương trước mặt. Song, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy vị cô nương cao nhất trong ba người kia nhìn trông khá quen mắt.
Nàng không khỏi đánh giá tiểu cô nương này kĩ hơn, thấy mặt nàng ta tuy vàng vọt vì đói khát nhưng lại có đôi mắt khá xinh đẹp, ngũ quan thoạt nhìn không có gì nổi bật, song chỉ cần nhìn tỉ mỉ lại cảm thấy có vài phần không tầm thường.
Nàng nghĩ, nếu tiểu cô nương này được bồi bổ một phen, có lẽ sẽ là một tiểu giai nhân mỹ mạo. Chẳng qua là hiện giờ nàng ta lâm vào cảnh thân bất do kỷ, vận mệnh tương lai đều nằm trong tay kẻ khác, dung mạo hơn người chưa chắc đã là chuyện tốt.
Tiểu cô nương kia cảm nhận được ánh mắt của nàng bèn nhìn qua, trong khoảnh khắc hai mắt giao nhau, Lăng Ngọc chỉ cảm thấy càng quen thuộc hơn, thậm chí trong đầu còn xuất hiện một suy nghĩ kì quái rằng, nàng ta không phải có diện mạo này.
Ngay sau đó nàng lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, nếu con gái của những gia đình nghèo khó không phải có dáng vẻ này thì còn có thể có dáng vẻ gì?