Tiếp đó là đến tiết mục náo động phòng, vì có Trình Thiệu Đường ngồi giữ cửa nên mọi người không dám trêu quá đà. Đồng thời Lăng Ngọc cũng phát hiện ra có rất nhiều thanh niên trong thôn sợ chàng, còn vì sao sợ thì nàng không rõ và cũng cảm thấy khó hiểu.
Sau đấy, nàng có nhắc đến chuyện này vào một buổi nhàn rỗi ngồi tán ngẫu cùng Vương Thị, Vương Thị nghe xong thở dài đáp: “Cha nó qua đời sớm mà ta lại là người không tài cán gì, đa số con nít đều thích gây sự phá phách, nhưng Thiệu Đường thì khác, từ nhỏ thằng bé đã cùng cha đi lên núi săn thú, cơ thể chắc khỏe, thế nên không ai dám bắt nạt thằng bé cả.”
“Chỉ là Thiệu An còn nhỏ tuổi nên bị không ít người bắt nạt. Mãi đến sau này có một lần, Thiệu An bị người ta đẩy, ngã đến nỗi máu me đầy mặt đầy đầu, Thiệu Đường cầm gậy gộc đuổi đánh đến nửa thổn, đánh tên đó đến thừa sống thiếu chết.”
“Từ sau lần đó, không còn ai dám bắt đệ huynh đệ bọn nó nữa, càng không có ai dám chọc vào nó. Trong thôn thậm chí còn có nhiều phụ nhân gọi Thiệu Đường ra để dọa mấy đứa con hư của mình.” Nói đến đây, Vương Thị có chút bất lực.
Lăng Ngọc hơi thất thần, nghĩ đến bé Đá ở kiếp trước, tuy còn nhỏ nhưng cũng từng bảo vệ nàng vô cùng kiên định.
Phụ tử đều vậy sao?
Nàng đang mải nghĩ ngợi thì bé Đá chạy ‘huỳnh huỵch’ vào phòng, chẳng mấy chốc đã nhào vào lòng nàng: “Mẹ ơi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT