Vốn tưởng rằng rời xa phủ Tề vương, không làm thị vệ chó má gì kia nữa thì có thể giữ được tính mạng của chàng. Nhưng ai mà ngờ chàng lại đi làm bộ khoái, lại có cơ hội ‘trung nghĩa’ như trước!
Trình Thiệu Đường giải thích: “Huynh đệ gặp nạn, nếu ta tham sống sợ chết mà thấy chết không cứu, thê thì còn thành gì người nữa? Lúc đó tình hình quả thực vô cùng nguy cấp, không có thời gian để ta suy nghĩ chu toàn, ta chỉ cố gắng để không bị thương ở nơi hiểm yếu….”
“Thiếp bảo không cho chàng thấy chết không cứu sao? Thiếp bảo chàng suy nghĩ cho tính mạng của mình, nghĩ đến mẹ con bọn thiếp! Cố ắng tránh nơi hiểm yếu, chàng chỉ nói là cố gắng, song ngộ nhỡ không tránh được thì sao? Thế chẳng phải chàng chết thay cho người ta sao?!” Lăng Ngọc cao giọng nói.
Trình Thiệu Đường bặm cánh môi mỏng, kiên trì nói: “Nếu đã là huynh đệ bạn bè thì phải nói đến chữ ‘nghĩa’. Tuy lần này ta là người cứu huynh ấy, nhưng sau này lúc ta ngàn cân treo sợi tóc biết đâu huynh ấy lại là người cứu ta?”
“Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn là nói đến tình nghĩa và lòng trung thành hay sao. Trung nghĩa đứng đầu, ngay cả tính mạng cũng không màng đến, người nhà cũng không cần quan tâm.” Lăng Ngọc cười nhạt.
Thấy nàng vẫn mãi không hiểu ra, Trình Thiệu Đường không thèm nói nữa, chàng khép hai mắt lại, tỏ vẻ mặc kệ nàng thích nói sao thì nói.
Lăng Ngọc bị chàng chọc tức, chỉ tay vào chàng nói không nên lời ‘chàng chàng chàng’.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT