Không biết Thiên Hi đế đang nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt của ông trở nên ngơ ngẩn, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn.
Lệ phi bình tĩnh đánh giá ông, mím môi trầm tư, sau đó, hết sứ dịu dàng nói: “Thần thiếp nhớ có một năm, hoa đào trong vườn đào nở cực kỳ rực rỡ, biểu muội và biểu tẩu ngồi trong đó đánh cờ quên bẵng cả thời gian, làm cho đám nha đầu bà tử phải tìm đi tìm lại mấy lần, nhưng không ai phát hiện ra bóng dáng của họ.”
“Về sau không ngờ thánh giá tới, biểu tỷ mới bừng tỉnh, đám nha đầu mới tìm được các nàng.”
Thiên Hi đế mấp máy khóe miệng méo mó để lộ một nụ cười quái gở, Lệ phi nhìn mà tim hẫng một nhịp, còn định nói gì đó thì thoáng nhìn thấy bóng dáng Triệu Uân đi vào, bà lập tức im bặt, ân cần lau khóe miệng giúp ông.
“Cô quả nhiên không nhìn nhầm người, Lệ phi nương nương đúng là giỏi chăm sóc người nhất.” Thấy Thiên Hi đế lần đầu tiên không nổi quạu giãy giụa, trông mặt còn có vẻ hiền hòa, Triệu Uân cười nhạt liếc Lệ phi một cái, thản nhiên cất lời.
“Thái tử điện hạ!” Lệ phi đứng dậy, bình tĩnh nói.
“Trông tâm trạng của phụ hoàng hôm nay không tệ, có thể thấy người rất thích sự chăm sóc của nương nương, để có thể giúp phụ hoàng sớm ngày khỏi bệnh, ta còn phải nhờ Lệ phi nương nương chiếu cố nhiều hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT