Nói chuyện với Thẩm Quân Dao xong thì Thao Phạn cũng đi vào, có lẽ Kiều Tuyết Vãn đã nhận ra được ý đồ của Thẩm Quân Dao từ trước, nên khi biết trợ lý của mình đi vào liền lên tiếng.

- Sao rồi?

- Đúng như Kiều tổng đã dự đoán, Thẩm Quân Dao thật sự đã cho người điều tra về tôi và Bùi Hằng, biết rằng tôi chỉ mới vào công ty chưa lâu, lại đang cần tiền, nên cô ta đã đưa ra mức tiền rất lớn.

Kiều Tuyết Vãn mở mắt, hóa ra Thẩm Quân Dao thật sự không phải người đứng phía chỉ đạo Nguyễn Tri Vân và Lại Thúy Hoan, nếu như là vậy thì cô ta cũng chỉ là một con cờ thí trong tay người khác thôi.

Theo kế hoạch mà Thẩm Quân Dao đưa cho Thao Phạn, thì cuối tuần này ở nhà riêng của cô ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật của Thẩm Quân Dao, trước lúc đó thì cô ta sẽ đưa cho Thao Phạn một gói thuốc ngủ để hạ vào thức ăn hay bất cứ thứ gì của Kiều Tuyết Vãn.

Còn về Nam Thừa Húc thì sẽ được một gói thuốc đặc biệt hơn, cho dù lúc đó anh có muốn chạy cũng không có sức để chạy.

Đợi tới khi Thẩm Quân Dao và Nam Thừa Húc gạo nấu thành cơm thì anh bắt buộc phải chịu trách nhiệm với cô ta, nhưng hình như cô ta chưa biết chuyện Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc đã đăng ký kết hôn rồi nhỉ?

Kịch này, xem ra là có người gợi ý.

- Kiều tổng, tôi vẫn còn một chuyện muốn nói với hai người.

- Cậu nói đi.

- Vào hôm bữa tiệc ở nhà cổ Nam gia, vì có chút bí bách nên tôi đã ra ngoài để hít thở… Vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của Mã Diệu Xuyên và Thẩm Quân Dao… Cô ta nói rằng rất thích Thẩm Quân Dao làm chị dâu của mình, nên tôi nghĩ rằng…

- Cậu nghĩ người đứng sau giật dây là Mã Diệu Xuyên?

- Đúng vậy. Cô ta luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ở bữa tiệc còn gọi Kiều tổng là chị dâu, nhưng ở sau lưng lại âm thầm khích tướng ở chỗ của Thẩm Quân Dao. Tâm tư của cô ta thật sự là thâm sâu khó lường.

Kiều Tuyết Vãn đương nhiên biết rồi, thể loại hoa sen trắng này đúng là rất biết cách làm cho người ta thấy khó chịu, nhưng dù sao thì Mã Diệu Xuyên cũng được xem là cháu gái nuôi của ông ngoại Lâm, nếu như cô thẳng tay đánh chết tâm của cô ta thì liệu cô ta có châm ngòi bêu xấu Nam gia với Lâm gia không?

Khoan đã, dừng một chút…

- Thừa Húc, Mã Diệu Xuyên đó ở Lâm gia bao lâu rồi?

- Cũng được hơn mười năm rồi.

- Vậy mối quan hệ của mẹ và Lâm gia như vậy… Đã bao lâu rồi?

- Cũng đã hơn mười năm. Ban đầu ông ấy có vẻ cũng rất thích Nam gia, cha vẫn luôn là rể quý, nhưng không hiểu tại sao khi cha qua đời thì ông ấy lại thay đổi thái độ nữa.

Nếu như liên kết lại một chút thì Mã Diệu Xuyên chắc chắn đã âm thầm dặm mắm thêm muối vào tai của ông Lâm, nhưng mục đích của cô ta là vì sao chứ? Chẳng lẽ ẩn sau bên trong chuyện đó còn có gì mà Nam gia không biết sao?

- Thao Phạn, trước tiên thì cậu cứ đến gặp Thẩm Quân Dao rồi làm theo kế hoạch của cô ta, nhưng cậu phải nhớ đừng để cô ta nắm được sơ hở, nếu gặp nguy hiểm thì phải chạy ngay, đừng hi sinh vô ích.

- Tôi biết rồi Kiều tổng.

Đợi khi Thao Phạn rời đi thì Kiều Tuyết Vãn mới nhìn Nam Thừa Húc, sau đó nói:

- Cái chết của chị gái và anh rể… Anh có nghĩ là có người cố ý sắp xếp không?

- Anh đã cho điều tra nhiều năm rồi, nhưng tất cả nhận lại đều là tai nạn giao thông bình thường. Hơn nữa họ còn trách anh rể, nói rằng trong người của anh ấy có một chút cồn, nên mới xảy ra sự việc thương tâm đó.

Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại thấy có gì đó không đúng ở chỗ này.

- Anh rể có phải rất thương chị không?

- Đúng rồi, anh ấy và chị cả tuy là được hứa hôn nhưng thật chất là cùng nhau trưởng thành, anh rể cũng rất yêu chị ấy, tình cảm của họ vốn đã sâu đậm trước khi biết hai nhà có hôn ước.

- Vậy thì anh không thấy kì lạ sao? Anh rể yêu chị cả, hơn nữa lúc đó ở trên xe còn có Tiểu Phù, một người chồng yêu vợ, một người cha thương con làm sao lại mắc cái sai lầm ngớ ngẩn đó chứ? Chuyện anh rể uống rượu lái xe, chắc chắn là sai rồi! Trong báo cáo pháp y lúc đó… Có lẽ…

- Ý em là có người động tay vào báo cáo pháp y?

- Cũng không ngoại trừ việc này, dù sao thì hai người họ cũng là chết không đối chứng.

Nam Thừa Húc cũng nghĩ ngợi một lúc, tuy rằng lời nói của Kiều Tuyết Vãn rất có lý, nhưng anh không hiểu động cơ giết người là gì… Nếu thật sự là có người ra tay thì tại sao họ lại nhắm vào gia đình của Nam Bỉnh Phù?

Lẽ nào còn có chuyện gì đó mà anh không biết sao? Hay là…

- Vãn Vãn, chuyện này tạm thời em đừng nói với mẹ. Anh muốn xác nhận lại một chuyện đã.

- Được.

- Em không hỏi anh xác nhận chuyện gì sao?

Kiều Tuyết Vãn chỉ mỉm cười, sau đó cô chủ động hôn lên môi của anh, rồi lại nhỏ giọng nói:

- Em tin anh. Khi nào anh muốn nói thì nói, còn nếu không thì em cũng không quản, chuyện này hẳn là có liên quan tới gia tộc… Thừa Húc, anh phải cẩn thận.

- Quả nhiên là bà xã của anh, thông minh quá đi.

- Anh nghiêm túc quá ba giây là chết à?

- Ừ, chết trong sự ngọt ngào của em. Anh yêu em, Vãn Vãn.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play