Đợi khi Kiều Tuyết Vãn đã rời đi thì Nguyễn Trí liền đưa tay tát Nguyễn Tri Vân một cái, vừa đau vừa rát làm cho cô ta há hốc kinh ngạc, từ trước đến giờ cha chưa từng ra tay đánh cô ta bao giờ… Bây giờ lại vì một Kiều Tuyết Vãn mà lại khiến cô ta biến thành bộ dạng như vậy.

Nguyễn Tri Vân run rẩy nhìn Nguyễn Trí, đôi mắt rưng rưng, nói:

- Cha…

- Đừng gọi tôi là cha nữa! Kiều Tuyết Vãn là người mà cô có thể động vào sao? Cô ta là người đàn bà của Nam Thừa Húc, cho dù hôm nay cô ta thua đến mất mặt thì vẫn có Nam Thừa Húc chống lưng. Còn cô thì sao? Vốn đã không làm nên tích sự gì, bây giờ còn chọc giận Nam Thừa Húc lẫn Kiều Tuyết Vãn, mà chỗ dựa của Kiều Tuyết Vãn lại là Diêu gia của Mị Quốc, cô có biết bản thân đã chọc vào đâu không hả?

Dừng một chút, Nguyễn Trí lại nói:

- Dẹp cái kế hoạch ngu ngốc của cô đi, tự đi mà dọn dẹp mớ hỗn độn mà bản thân mình gây ra, đừng liên lụy đến Nguyễn gia nữa!

Nói xong thì Nguyễn Trí cũng rời đi, Nguyễn Hoắc và Nguyễn Duy cũng chỉ thở dài rồi rời đi. Vốn dĩ nghĩ rằng Nguyễn Tri Vân đã nghĩ thông rồi, nhưng ai mà có ngờ gương mặt của cô ta càng trở nên điên cuồng hơn, trực tiếp gọi điện cho “người kia” nói:

- Kiều Tuyết Vãn thắng rồi, cô ta không dễ động vào. Tiếp theo tôi nên làm gì đây?

- [Nguyễn tiểu thư, nếu như cô ta lúc tỉnh táo không thắng được, thì cô nghĩ sao về chuyện hạ thuốc? Để cho Nam Thừa Húc thấy rằng loại đàn bà như Kiều Tuyết Vãn, chỉ cần là đàn ông liền leo giường… Cô nghĩ sao?]

- Nhưng Kiều Tuyết Vãn có sự nhạy bén rất khủng khiếp, e là rất khó khăn.

- [Vậy thì phải nhờ vào cô rồi… Thử nghĩ xem, ở bên cạnh của cô ta còn ai mà chúng ta có thể lợi dụng]

Nghe đến đây thì Nguyễn Tri Vân cũng đã nhảy số ra tên của một người, nụ cười bí hiểm của Nguyễn Tri Vân cũng làm cho Hàm Thước ở bên cạnh lo sợ, đứa con gái của bà ấy, tại sao lại có thể chấp mê bất ngộ như vậy chứ.

Đợi khi Nguyễn Tri Vân tắt máy thì Hàm Thước mới nắm tay cô lại, nhỏ giọng nói:

- Con gái, hay là mẹ đưa con ra nước ngoài một thời gian nhé?

- Tại sao con phải ra nước ngoài?

- Kiều Tuyết Vãn đó sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Tiểu Vân, nghe lời mẹ, con hãy…

- Không muốn. Không nghe. Cũng không đi đâu hết! Tôi nhất định phải quyết sống chết với Kiều Tuyết Vãn!

Nguyễn Tri Vân rời đi, Hàm Thước cũng chỉ biết bất lực nhìn theo… Đứa con gái bà ấy dày công nuôi dạy, sao lại biến thành cái bộ này chứ? Rốt cuộc thì người vừa rồi cùng Nguyễn Tri Vân nói chuyện là ai? Tại sao dáng vẻ của Nguyễn Tri Vân hình như rất nghe lời người kia, liệu người đó có đang lợi dụng con gái của bà ấy không?

[…]

Còn Kiều Tuyết Vãn sau khi về đến nhà thì cũng nằm lười biếng ở trên giường, đi chơi cũng lâu như vậy rồi, sắp tới cũng nên quay về Thành Đô với mớ công việc làm hoài không hết kia rồi.

Lúc này Nam Thừa Húc đột nhiên lại ngồi xuống bên cạnh cô, còn nằm lên người của cô, hiển nhiên Kiều Tuyết Vãn cũng vòng tay ôm lấy anh, hôm nay anh nhìn cảnh tượng đấu đá của cô và Nguyễn Tri Vân, chắc là cũng có chút khó xử nhỉ? Nói sao thì giao tình hai nhà Nam - Nguyễn cũng đã nhiều năm vậy mà.

- Vãn Vãn…

- Sao vậy?

- Chúng ta kết hôn có được không?

- Hả? Anh nói gì cơ?

Nam Thừa Húc đột nhiên lại nhìn cô, sau đó còn hôn một cái lên môi cô, nói:

- Chúng ta kết hôn, cũng đưa Mặc Mặc đi đổi họ. Chỉ như vậy thì mới đánh chết vọng tưởng của những kẻ khác, cũng có thể để em an tâm hơn về anh. Vãn Vãn, có được không?

Kiều Tuyết Vãn có hơi híp mắt một chút, thật ra không phải là cô không muốn kết hôn, nhưng nếu gấp gáp như vậy thì cũng không phải biện pháp triệt để.

Hơn nữa cô nhìn ra rằng giữa ba người Lại Thúy Hoan, Nguyễn Tri Vân và Thẩm Quân Dao chắc chắn có mối liên hệ gì đó… Ví dụ như… Kẻ đứng sau xúi giục là cùng một người chẳng hạn.

Vì cả ba người đều dùng một loại thủ đoạn như trà xanh, pha thêm một chút bạch liên hoa.

Nhưng trong số đó chỉ có duy nhất Nguyễn Tri Vân là có chỗ dựa lớn, Thẩm Quân Dao tuy cũng có nhưng không quá lớn, trái lại Lại Thúy Hoan là người của công chúng nên sẽ chẳng giúp ít gì.

Dừng một chút, nếu như để cả ba cùng hợp sức đấu với cô, tới khi cô thua cuộc thì ba người họ sẽ đấu với nhau. Cho tới khi chỉ còn một người thắng cuộc duy nhất… Và đương nhiên, người không tham gia vào cuộc chiến sẽ luôn là người chiến thắng.

Ha, xem ra người đứa phía sau cũng có chút đầu óc, cô bắt đầu thấy thú vị rồi đó.

- Nam Thừa Húc, em hỏi anh một chuyện có được không?

- Em hỏi đi.

- Nếu như em lỡ tay đánh chết Thẩm Quân Dao và Nguyễn Tri Vân thì sao, anh có cảm nhận gì không?

Nam Thừa Húc ngơ ngác nhìn cô, hai người đó chết thì có liên quan gì tới anh?

Nhưng anh để ý nha, vợ anh hình như có xu hướng bạo lực… Lần trước thì hỏi “Lỡ như đánh người thì sao”, lần này còn trực tiếp hơn lại hỏi “Đánh chết hai người họ” luôn mà.

- Không sao, nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ giúp em bào chữa.

Kiều Tuyết Vãn phì cười, lại còn ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói:

- Anh sắp biến em thành Đắc Kỷ rồi.

- Nếu em là Đắc Kỷ thì anh chính là Trụ Vương. Nguyện để em quyến rũ hại nước hại dân.

- Không biết xấu hổ.

- Ở với vợ, cần gì xấu hổ.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play