Tuyển được người rồi thì Kiều Tuyết Vãn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô vừa mới bước vào bên trong căn phòng của mình thì đã bị Nam Thừa Húc ôm lại, không chỉ thế mà anh còn cọ cọ đầu vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:

- Vãn Vãn dùng anh làm phép thử người khác, còn làm anh tưởng em thật sự nhớ anh. Vãn Vãn xấu xa quá đi, có biết anh rất đau lòng không hả?

Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ bật cười, cái tên này đúng là càng ngày càng không đứng đắn, hơn nữa còn nhập vai rất lâu nữa chứ.

Lúc này cô đã định sẽ xả vai, nhưng ai mà có ngờ Nam Thừa Húc lại đem cô đè xuống giường, còn hôn lên môi cô, nụ hôn dây dưa không dứt và đầy nóng bỏng, sau đó anh còn cắn nhẹ lên tai của cô, nói:

- Anh tức giận rồi, Vãn Vãn dỗ anh đi.

Dù rằng Kiều Tuyết Vãn cũng rất muốn dỗ anh, nhưng cái bụng phản chủ liền kêu rất lớn, không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, gương mặt của Kiều Tuyết Vãn cũng sớm đã đỏ lên vì xấu hổ, Nam Thừa Húc cũng cười một tiếng rồi liền ôm cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa eo của cô, nói:

- Được rồi, không ức hiếp em nữa, mau ăn đi.

Không cần nói cũng biết bây giờ Kiều Tuyết Vãn phải cảm tạ Nam Thừa Húc thế nào, cả buổi trưa này chỉ để phóng vấn ba những người kia mà cô còn chưa kịp ăn gì, tới uống nước cũng khó khăn nữa chứ nói gì là ăn.

Nếu không phải có Nam Thừa Húc thì chắc bây giờ cô đã trở thành một cái xác khô vì đói rồi, nhìn cô ăn đáng yêu như vậy, Nam Thừa Húc không nhịn được mà hôn cô một cái, gương mặt đang thỏa mãn vì được lấp đầy cái bụng cũng dừng lại, đưa mắt nhìn anh, nói:

- Anh làm gì vậy?

- Nhìn em đáng yêu quá, anh muốn ăn…

- Anh ăn thì ăn đi, hôn làm gì?

Nam Thừa Húc lại cầm lấy mái tóc dài của cô, hôn nhẹ lên tóc của cô, rồi nói:

- Anh muốn ăn em hơn. Vãn Vãn à, anh nghiện em mất rồi.

Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười một cái, sau đó lại nói:

- Nam tổng à, chẳng lẽ ở Nam thị không có việc cho anh làm sao? Tại sao lại rảnh rỗi chạy tới đây suốt thế hả?

Nam Thừa Húc cũng vui vẻ đáp:

- Việc của Nam thị không quan trọng bằng em, chung thân đại sự của anh đương nhiên là quan trọng hơn Nam thị rồi.

Kiều Tuyết Vãn cạn lời, Nam thị có được một người ông chủ tốt quá mà, nhưng nói sao đi nữa Nam thị cũng lớn như vậy, cho dù Nam Thừa Húc không đi làm cũng sẽ có người tài thôi, chẳng bù cho cái công ty của cô… Việc gì cũng tới tay cô!

- Sao vậy? Em đang sợ ca ca sẽ không kiếm được tiền nuôi em sao?

- Đương nhiên không phải rồi, nhưng ăn cơm mềm của ca ca như vậy… Sẽ ngại lắm.

Nam Thừa Húc liền nhích lại gần cô một chút, sau đó liền nói:

- Vậy Vãn Vãn lấy thân báo đáp là được.

- Nam Thừa Húc, đúng là không biết xấu hổ mà!

- Xem kìa, xem kìa, vừa rồi còn ở trước mặt người khác công khai lợi dụng anh, sau khi xong việc liền phủi mông xem như là không có gì sao? Kiều Tuyết Vãn à, em đúng là biết chơi thật đó.

Cuối cùng thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã ăn xong rồi, cô vừa định đứng dậy đã bị Nam Thừa Húc ôm lại, cô ăn xong rồi thì tới lượt anh ăn chứ.

Lúc này anh đã ôm lấy cơ thể của cô, để cô ngồi phía trên mình, hôn lên môi của cô, rồi lại hôn xuống cổ của cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:

- Vãn Vãn, chuyển đến nhà anh đi, được không?

- Sao tự nhiên lại muốn em chuyển nhà.

- Ở công ty không tiện, lỡ như bây giờ anh đang cao hứng… Mà em rên lớn quá thì người khác sẽ nghe, nhưng nếu rên nhỏ quá, thì em sẽ không thoải mái. Chuyển đến nhà anh đi, cho em rên khan cả cổ cũng không ai nghe… Được không?

- Nam tổng, anh biết tính thật đó.

Nam Thừa Húc cũng chỉ mỉm cười, chuyện này đương nhiên phải tính kĩ rồi.

Tuy nhiên ngôi nhà này là nhà riêng của anh chứ không phải nhà cũ Nam gia, bình thường anh cũng ít khi lui tới, trừ khi có việc gấp cần ở lại thì anh mới ở thôi.

Vì là nhà riêng nên đặc biệt không có người làm phiền, anh cũng có thể thoải mái ân ái với Kiều Tuyết Vãn mà không sợ ai nhìn thấy rồi.

- Để xem đã.

- Không cần xem, anh đã chuẩn bị hết mọi thứ cho em rồi… Tối nay anh đưa em về nhà, Vãn Vãn à.

Mặc dù Kiều Tuyết Vãn không biết tại sao Nam Thừa Húc lại phải hao tâm tổn sức như thế, nhưng nếu anh đã có lòng thì cô cũng có dạ, dù sao cũng được ở miễn phí thì ngu gì mà không ở chứ.

Cứ như thế, Nam Thừa Húc đã từng bước, từng bước đem được vợ tương lai về nhà, chuyện kết hôn cũng chỉ còn là một tờ giấy thôi…

Để rồi xem, tối nay chắc sẽ vui lắm đây, chính anh cũng mong chờ quá, phải làm sao đây?

- Vãn Vãn à, đột nhiên ca ca lại muốn đem em về nhà ngay bây giờ.

- Thật xấu xa!

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play