Buổi sáng ngày hôm sau Kiều Tuyết Vãn toàn thân ê ẩm nằm ở trên giường, còn tên nam nhân thúi kia lại cực kỳ thỏa mãn.

Cả đêm dày vò cô đến mức không rời khỏi giường được, không chỉ thế mà còn không biết nghe lời, cẩu nam nhân này cô không chơi nữa, sau này tìm người khác biết nghe lời.

Ôi, cái eo của lão nương sắp gãy làm đôi rồi.

Khó khăn đi vào nhà vệ sinh là vậy, thế mà Nam Thừa Húc lại còn nằm nghiêng mình ráo nước, chống tay nhìn cô, nói:

- Vãn Vãn có cần anh giúp không?

- Ăn cũng ăn xong rồi, còn không mau lượn đi.

Nam Thừa Húc liền nhíu mày, cơ thể của anh còn kịp che chắn thì đã bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng đỡ lấy eo của cô, sau đó còn đưa tay giúp cô xoa xoa eo, nói:

- Kiều tổng chắc không phải kiểu người ăn rồi liền trở mặt đấy chứ? Đêm qua còn rất vui vẻ gọi anh là ca ca cơ mà.

Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại kéo cô vào lòng, còn đưa tay véo nhẹ vào eo của cô, nói:

- Gọi thêm một chút đi, gọi anh là “Ca ca” như đêm qua vậy đó.

Biết rằng Nam Thừa Húc đang cố ý chơi đùa mình, Kiều Tuyết Vãn cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh, cô trực tiếp choàng tay ôm lấy cổ của anh, còn nhón chân hôn lên yết hầu kia, khiến cho anh có chút run rẩy. Nhưng rồi sau đó cô lại nói:

- Tiểu Húc Tử, anh có biết rằng hôm qua anh đã làm gì không? Nếu như không nhanh lôi thứ đó ra… Thì sẽ phải để ca ca chăm con cho em đi chơi với nam sủng rồi… Ca ca đồng ý không?

Nam Thừa Húc thấy bản thân cũng có phản ứng rồi, người phụ nữ này thật sự có độc! Chẳng những thế mà còn biết cách làm người ta thống khổ.

Cô nhìn thấy sự “phản ứng” đó chứ, còn đưa tay che miệng cười, rồi lại hôn nhẹ lên cổ của anh, thổi hơi nóng lên cổ của anh, nói:

- Ca ca… Anh đúng là không biết kiềm chế gì cả, xem ra sáng nay ca ca phải tốn kha khá thời gian rồi… Liệu ca ca có muốn em giúp không?

Bàn tay không yên phận của Kiều Tuyết Vãn cũng bắt đầu sờ mó lung tung ở trên cơ bụng rồi còn trên ngực của anh, gương mặt của Nam Thừa Húc bây giờ cũng đã đỏ vì ngại rồi. Người phụ nữ này đúng là vô sỉ hơn cả anh!

Không được, anh không cam tâm bị trêu chọc như thế.

Ngay lúc này Nam Thừa Húc cũng ôm lấy cơ thể của Kiều Tuyết Vãn lên, sau đó đem cô đi vào phòng tắm, ở dưới vòi sen mà hôn lấy môi cô, dục vọng chiếm hữu cũng vì dòng nước mà tiêu tan đi không ít… Tuy nhiên nó vẫn không đủ đối với anh.

Khi này Nam Thừa Húc lại giữ lấy chân của cô, lại nói:

- Vãn Vãn, xem ra sáng nay Vãn Vãn phải giúp ca ca thoải mái rồi.

Kiều Tuyết Vãn ngơ ngác, cuối cùng buổi sáng đó lại bị dày vò thêm một lúc lâu… Quả nhiên là không nên chơi đùa với lửa mà, tên cẩu nam nhân này đúng là không biết kiềm chế gì cả, dày vò người khác thì thôi đi, đằng này còn để lại không ít vết tích trên cơ thể của cô, hỏi thử chút nữa làm sao cô gặp người khác được đây?

[…]

Trước khi Nam Thừa Húc rời khỏi văn phòng của cô thì anh cũng đã dặn dò Mặc Phong đi mua thức ăn sáng, đợi khi nào Kiều Tuyết Vãn ăn sáng xong thì anh mới yên tâm mà rời đi. Trước khi đi còn không quên hôn lên môi cô một cái, nói:

- Trưa nay anh đưa em đi ăn.

- Không đi, eo mỏi rồi, muốn ở đây thôi.

- Được, vậy anh mua thức ăn cho em ăn, sau đó anh mới ăn.

Kiều Tuyết Vãn có lẽ là chưa biết sợ là gì, cô vẫn cố ý trêu chọc anh, ngón tay tinh xảo liền chạm lên yết hầu của anh, còn thấp giọng nũng nịu, nói:

- Vậy trưa nay ca ca cho Vãn Vãn ăn cái gì?

Mà kẻ tám lạng thì người cũng tám trăm gram, Nam Thừa Húc còn cúi sát vào gương mặt của cô, hôn lên môi cô một cái, lại nói:

- Ăn anh.

Kiều Tuyết Vãn thở dài đầy sự chê bai, lòng tự trọng của Nam Thừa Húc bị tổn thương sâu sắc, sau đó cô lại giả vờ nói:

- Tuy rằng ca ca rất ngon miệng, nhưng ăn ca ca rất mệt, lại tốn thời gian mà không làm được việc. Ca ca à, em vẫn yêu công việc lắm, không muốn bị đuổi đâu.

Nam Thừa Húc liền cười hài lòng, cái miệng nhỏ này đúng là biết cách nói cho người ta cảm thấy hài lòng mà, anh đưa tay mân mê môi cô, sau đó vẫn là không nhịn được mà hôn lên môi cô một chút…

Một chút…

Một chút nữa…

Rồi lại một chút…

Sau đó anh có chút lưu luyến mà buông ra, còn nhẹ nhàng hôn thêm một cái, nói:

- Miệng nhỏ của Vãn Vãn ngọt như vậy thì tối nay gọi ca ca nhiều một chút, được không?

Kiều Tuyết Vãn liền cười, sau đó cô còn cầm cà vạt của anh kéo xuống, hôn nhau dây dưa thêm một chút, rồi mới nói:

- Nếu như không rời đi được… Thì đừng đi nữa…

Mặc dù anh rất muốn, nhưng anh vẫn phải kiếm tiền, nếu không thì ai nuôi cô đây?

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play