Sang ngày hôm sau, lúc này Kiều Tuyết Vãn đang nói chuyện về công việc cho Bùi Hằng, sẵn tiện cũng đứng chờ Nam Thừa Húc đến đón mình.

Nhưng đột nhiên cô lại cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến thấu xương từ phía sau lưng truyền đến, quay lại nhìn thì đã thấy Nam Thừa Húc xuất hiện từ bao giờ, chẳng những xuất hiện mà gương mặt của anh còn đang đằng đằng sát khí...

Nội tâm của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu gào thét "Lại nữa rồi, rốt cuộc thì cái tên này bị điên hay bị khùng vậy? Là bệnh nhân trốn trại hay sao mà cứ nhìn mình bằng ánh mắt đó vậy chứ?"

- Nam tổng, anh đến sớm thế... Chúng ta không phải hẹn nửa tiếng nữa sao?

- Em bận?

- Ah! Không có, không có bận!

Ngay sau đó cô liền ném luôn công việc vào lồng ngực của Bùi Hằng một cách dứt khoát không có nhưng, sau đó lại còn nhìn Nam Thừa Húc cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nam Thừa Húc cũng gật đầu, nhưng anh lại không có động đậy, hoàn toàn không có ý định dời gót ngọc rời đi, lúc này Kiều Tuyết Vãn chỉ biết thở dài rồi cô lại đi trước, ngay khi Kiều Tuyết Vãn bước đi thì anh cũng bước đi, nhưng cũng không quên quay lại nhìn Bùi Hằng bằng ánh mắt cực kỳ căm phẫn.

Bùi Hằng ở bên này khóc không ra nước mắt... Cậu ta muốn từ chức... Sợ hãi quá mà, dọa chết bảo bối rồi.

[...]

Ở trên con xe cực kỳ sang trọng, còn có một bức tường ngăn cản giữa ghế sau và tài xế nữa chứ. Kiều Tuyết Vãn nhìn anh, sau đó lại tự mình nhìn ra bên ngoài để giảm bớt đi sự ngại ngùng này, bất chợt Nam Thừa Húc lại nói:

- Kiều tổng là người Mị Quốc sao?

- Ah... Không có, tôi là người Thành Đô, sau đó mới sang Mị Quốc.

- Trước kia chúng ta từng gặp nhau chưa?

Nam Thừa Húc vừa dứt lời thì anh còn đang hi vọng người phụ nữ này sẽ dùng não động một chút, rồi mới trả lời. Nhưng ai mà có ngờ, anh vừa dứt miệng là Kiều Tuyết Vãn đã lắc đầu như chưa từng được lắc, chẳng những thế mà còn đưa tay thề thốt nói rằng họ chưa gặp nhau bao giờ.

Gương mặt của Nam Thừa Húc đột nhiên lại tối sầm, không khí trong xe cũng bắt đầu có những dấu hiệu tồi tệ. Kiều Tuyết Vãn bây giờ thật sự là muốn nhảy khỏi con xe này quá đi mất, nó còn đáng sợ hơn cả chuyện cô nhảy lầu nữa.

- Nam tổng... Chẳng lẽ chúng ta có gặp nhau rồi sao?

Nam Thừa Húc nhìn cô, cái gương mặt ngơ ngác kia thì chắc hẳn là không nói dối rồi, cô thật sự không nhớ một chút gì về đêm đó sao? Dù sao cũng là đêm đầu tiên của hai người họ cơ mà, hơn nữa anh cũng đâu phải xấu xí hay đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu? Tại sao người phụ nữ này lại không nhận ra anh chứ?

- Nam tổng?

- Làm sao?

- Không... Không sao cả...

Kiều Tuyết Vãn ấm ức không thèm nói nữa, người ta hỏi nhẹ nhàng như vậy mà sao lại quát người ta chứ? Bà đây không thèm nói chuyện nữa, cho dù có hỏi gì thì bà đây cũng không nói! Nếu không phải vì Diêu Xu đã trả tiền thì bà đã sớm đá đít Nam Thừa Húc đi rồi nhé, chẳng rảnh mà ngồi ở đây chịu trận đâu.

Bất chợt lúc này chiếc xe lại thắng gấp, Kiều Tuyết Vãn cứ theo quán tính mà chúi đầu ra trước, nhưng Nam Thừa Húc lại nhanh tay ôm cô lại, trực tiếp đem cô ôm vào lòng.

Anh còn hạ một chút bức màn che chắn, lạnh giọng nói:

- Lái kiểu gì vậy?

- Xin lỗi Nam tổng, ở phía trước có con mèo qua đường đột ngột. Anh và Kiều tổng không sao chứ?

- Không sao, lái tiếp đi.

Sau đó Nam Thừa Húc lại nhấn nút cho bức màn kia đi lên, nhưng Kiều Tuyết Vãn ở trong lòng đã sớm đờ hết cả người rồi, cô chỉ kịp nhìn anh, sau đó anh lại nói:

- Không bị thương chứ?

Cô lắc đầu, tới khi ý thức được có chuyện gì đang xảy ra thì cô liền ngồi thẳng lưng lại, nói:

- Xin lỗi Nam tổng. Cảm ơn anh đã đỡ tôi.

- Không sao.

Lúc này Nam Thừa Húc còn cởi bỏ áo khoác, Kiều Tuyết Vãn mở to hai mắt kinh ngạc, nhưng để giữ lại một chút mặt mũi thì cô đã quay mặt sang hướng khác.

Nhưng rất nhanh cô lại bị anh vả mặt, tên thẳng nam đáng chết đó lại nhìn cô, nói:

- Hình như lớp trang điểm của cô đã dính hết vào áo khoác của tôi rồi.

Nội tâm của Kiều Tuyết Vãn bây giờ đang bắt đầu dậy sóng, nó điên cuồng thét lên "Con dao của bà đâu! Con dao của lão nương đâu? Ai giấu con dao lão nương rồi? Lão nương phải băm tên này ném cho cá ăn! Thật sự tức chết bảo bảo rồi"

Lúc này Kiều Tuyết Vãn liền quay lại muốn nói gì đó với anh, nhưng rồi chính cô lại không thể nào nói nên lời với cảnh tượng trước mắt.

Anh ấy vậy mà lại cởi luôn áo bên trong ra và chuẩn bị mặc cái khác vào. Nhưng thứ khiến cô chú ý không phải là việc anh đang cởi áo mà là múi... À không, cô không có nhìn múi nha... Thứ cô nhìn chính là hình xăm trên ngực của anh.

- Khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây!

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play