Khi bình minh sắp ló dạng, những tảng đá và cành cây hình thành nên trận pháp thu hồn cuối cùng cũng không thể trụ vững và vỡ ra từng mảnh, ngay cả khi có sự bổ trợ linh lực. của Lăng Nghị.

Sau khi trận pháp bät hồn sụp đổ, những linh khí được tập hợp từ mọi hướng, trong tích tắc đã biến mất không dấu vết.

“Quả nhiên, vẫn không thể kiên trì được bao lâu”. Lăng Nghị thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.

“Tuy nhiên hiệu quả cũng khá tốt, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, liền tiến gần đến luyện khí tầng thứ năm”.

Lăng Nghị cảm thán một tiếng, rồi thu hồi Thôn thiên lục, vung tay đánh bay những tảng đá và cành cây đã vỡ vụn, sau đó đứng dậy đi về phía nội thành.

Anh cũng không vội vàng, nên cứ bước đi thong thả trong tuyết, giống như một ông lão vừa mới tập thể dục buổi sáng xong, nhàn nhã và thong dong.

Đến gần ngoại ô thành phố, hầu hết các quán ăn sáng ven đường đều đã mở cửa buôn bán, Lăng Nghị chọn ngẫu nhiên một tiệm bánh bao, gọi hai xửng bánh bao hấp, ăn nóng chấm với sa tế.

“Ông chủ, y như cũ, hai xửng bánh bao hấp”. Một nam một nữ trẻ tuổi nắm tay nhau vừa nói vừa cười bước vào tiệm bánh bao.

“Hôm nay sẽ được phát lương, tối nay em muốn ăn cái gì, anh sẽ mua cho em”. Chàng trai nói với vẻ mặt yêu chiều.

“Không cần đâu, anh tiết kiệm tiền đi. Mấy tháng nữa em bé sẽ chào đời, chúng ta còn phải dành dụm tiền mua nhà. Em không muốn sau này em bé phải cùng chúng ta chuyển nhà đi khắp nơi”. Cô gái bĩu môi và véo vào mặt chàng trai, trong mắt cô ấy tràn đầy tình yêu.

“Cần phải mua nhà, cũng cần phải cải thiện thức ăn cho. vợ, đây đều là những việc lớn, không thể chỉ lo một việc được”.

“Được rồi, để em suy nghĩ xem nên ăn lẩu hay ăn đầu cá..."

Bánh bao hấp của họ được phục vụ nhanh chóng, họ vừa ăn vừa cười thảo luận xem tối nay sẽ ăn gì.

Lăng Nghị đang ngồi ở bàn bên cạnh, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của họ với vẻ mặt dịu dàng.

Anh nhớ rõ khi anh và Tề Thi Vận vừa mới tốt nghiệp, họ cũng giống như đôi vợ chồng trẻ này, mỗi ngày đều hạnh phúc và tràn đầy kỳ vọng về tương lai.

Nếu những năm đó anh không phải là một tên khốn nạn như vậy, thì bây giờ anh cũng đã hạnh phúc như họ phải không? Lăng Nghị cúi đầu nghĩ thầm trong lòng.

Thanh toán xong, Lăng Nghị không quay lại rừng cây để tu luyện nữa, mà đi thẳng đến khu dân cư nơi anh thuê nhà.

Mặc dù Tê Thi Vận không muốn anh tiếp xúc với Tuyết Hi, nhưng nếu trốn trong góc khuất nhìn từ xa, cũng sẽ không khiến cho Tề Thi Vận cảm thấy phản cảm.

Nhưng điều mà Lăng Nghị không ngờ tới là khi anh đi đến cổng khu chung cư, anh đã nhìn thấy Chu Ấu Vi vừa mới bước vào khu chung cư.

Từ khách sạn nơi cô ta ở đến đây cũng không gần, cô gái này dậy sớm vậy sao?

Lăng Nghị đi theo cô ta, sau khi cô ta lên lầu, anh lui về góc tường của tòa nhà bên cạnh, nhìn lên tầng bốn.

Với tu vi hiện tại của anh, mặc dù vẫn không thể nhìn thấu vạn vật, nhưng vẫn có thể dễ dàng nghe rõ tiếng nói chuyện trên tầng bốn.

Anh nghe thấy tiếng Tề Thi Vận mở cửa, nghe được tiếng hai người gặp mặt vui vẻ, cũng nghe được thanh âm nghi ngờ không thể tin của Chu Ấu Vi: “Chị họ, mọi người... Sống ở nơi như thế này sao? Anh rể, sao anh ấy có thể...”

“Không hoàn toàn là lỗi của anh rể em, đâu phải em không biết tình huống của Tuyết Hi, thuốc chống ung thư có giá mấy trăm nghìn tệ một mũi, có một nơi che mưa che gió thì tốt rồi, đâu có dư tiền để sống ở một nơi tốt hơn?”

“Nhưng rõ ràng là anh rể...”

“Được rồi, chị sắp trễ giờ làm rồi, anh rể em có việc ra ngoài từ sớm, chị nhờ em chăm sóc Tuyết Hi, chị đi trước”.

Tê Thi Vận nói xong, đưa chìa khóa phòng cho Chu Ấu Vi, rồi vội vàng đi xuống lầu.

Lăng Nghị nghe được Tê Thi Vận đang cố gắng hết sức giải thích thay anh, rõ ràng mấy năm nay là do anh quá khốn nạn, nhưng cô cũng chưa từng phàn nàn một câu nào với Chu Ấu Vi.

Nhìn bóng lưng Tê Thi Vận chạy nhanh trong tuyết vào sáng sớm, Lăng Nghị cảm thấy rất đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play