Lúc trước sở dĩ anh không làm như vậy, một là toàn bộ tâm tư đều dồn hết vào việc làm thế nào chữa khỏi chân cho Tuyết Hi, hai là không muốn làm liên lụy tới cả nhà họ Tân chỉ vì tên cặn bã Tần Thiên Tứ này.”

“Nhưng bây giờ có vẻ như bố đã sai rồi, bố sẽ tiếp thu bài học này.” Lăng Nghị nhẹ nhàng vuốt ve mặt con gái, truyền linh khí vào trong để chữa trị và tẩm bổ cho gương mặt nhỏ bị đánh sưng vù.

“Bố đồng ý với con, về sau hễ ai làm tổn thương đến mẹ con con, Lăng Nghị này sẽ diệt cả nhà chúng!”

Nói xong, Lăng Nghị lập tức đưa Tuyết Hi nhảy lên tầng 4. Còn Tân Kiến Công đang giơ cao hai tay, bắt đầu lấy bả vai làm trung tâm, chậm rãi di chuyển về phía sau rồi xoay vòng.

Mọi người có mặt tại chỗ nghe thấy Lăng Nghị nói vậy đều sợ khiếp vía. Nhất là Trần Báo, mồ hôi lạnh trên mặt không ngăn được chảy xuống.

Phải biết rằng, lúc trước anh ta thua mất hơn 4 triệu cho Lăng Nghị. Việc đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là đi chặn Lăng Nghị lại, mà định tới thẳng nhà họ Lăng, lôi vợ con anh ra để uy hiếp, ép anh trả lại tiền.

Bây giờ ngẫm lại, may là khi ấy mình không làm thế, nếu không cả nhà họ Trần đều chết không có chỗ chôn.

Đám người mà Tần Kiến Công dẫn tới cũng chẳng tốt đến đâu so với Trần Báo. Lúc này họ đã sợ khiếp vía, thậm chí có tên còn tè ra cả quần.

Họ rất muốn chạy nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo điều khiển. Đừng nói là chạy, đến động ngón tay cũng chẳng được.

Chỉ có vệ sĩ của nhà họ Hàn, sau khi hết hoảng sợ, họ mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Lăng Nghị vào phòng, đặt Tuyết Hi ở bên cạnh Tề Thi Vận. Sau đó anh lại truyền chút linh khí vào người cả hai, đảm bảo ngày mai họ khôi phục lại tinh thần, bấy giờ mới đóng cửa đi ra ngoài.

Đến khi Lăng Nghị xuất hiện ở trước mặt mọi người lần nữa, hai tay Tân Kiến Công đã di chuyển tới một góc độ không thể chuyển được nữa, còn bản thân anh ta đã đau đến độ cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.

Cánh tay của con người không thể xoay quanh khớp vai trong tình huống cơ thể không xoay chuyển, trừ khi không cần đếp khớp vai nữa.

Nhưng cánh tay Tần Kiến Công vẫn còn đang tiếp tục xoay tròn.

Cơ bắp ở khớp vai đã bị kéo căng đến cực hạn, thậm chí Tân Kiến Công còn nghe rõ tiếng từng sợi cơ bắp đứt đoạn.

Tân Kiến Công không chịu nổi đau đớn, gào thét xin tha do quá đau: “Lăng Nghị, Lăng đại sư, tôi sai rồi. Anh hãy tha cho tôi đi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa, cầu xin anh buông tha cho tôi! Tôi xin anh đấy!”

Anh ta cầu xin vô cùng chân thành, thảm thiết nhưng điều này cũng không ngăn được việc cánh tay tiếp tục xoay tròn ra sau.

Vì thế cơ bắp trên hai vai cứ đứt gãy từng một cái một. Cảm giác này còn thống khổ hơn cả bị xe phanh thây. Dùng xe phanh thây chỉ là chuyện trong chớp mắt, còn anh ta lại phải cảm nhận sự đau đớn khi từng cơ bắp bị đứt đoạn từ từ.

“Lăng đại sư, tôi thật sự sai rồi... Tha cho tôi với... Tha cho tôi...” Cơ bắp bị trực tiếp làm đứt, khiến giọng Tần Kiến Công khản đặc, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Nhưng dù anh ta có đau đớn thế nào, ý thức vẫn rõ ràng, làm kiểu gì cũng không ngất đi được.

Cứ như vậy, toàn bộ cơ bắp của anh ta bị đứt đoạn, sau đó xương cốt bắt đầu cọ xát cùng khớp vai.

Người thường gãy xương cũng chỉ là chuyện trong nháy mặt, nhưng Tần Kiến Công lại có thể cảm nhận được cơn đau do hai cục xương trong cơ thể cọ xát tạo thành.

Tiếng xương cốt cọ xát vào cùng nhau, cực kỳ gióng tiếng móng tay cào lên bảng, vừa chói tai, khó nghe vừa khiến người ta bực bội, tức giận...

Mà người kẻ đầu sỏ tạo ra âm thanh này đã cần nát hàm răng của mình, máu tươi chảy ròng ròng.

Thật ra anh ta muốn cắn lưỡi tự sát, có điều chẳng hiểu sao đầu lưỡi lại không nghe sai bảo, làm thế nào cũng không với tới hàm răng phía trước.

Sau một tràng tiếng “răng rắc” rất lâu vang lên, cuối cùng xương khớp vai của Tân Kiến Công cũng dập nát. Hai cánh tay anh ta buông thõng ở hai bên sườn, lắc lư theo cơn gió lạnh thổi qua, trông cực kỳ quỷ dị.

Mọi người có mặt ở đó, dù là người của nhà họ Tần hay nhà họ Hàn, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lăng Nghị, ai nấy đều bất giác nuốt nước miếng.

Mặc dù cánh tay xoay vòng không phải của họ, nhưng họ cũng mơ hồ cảm thấy bả vai mình hơi đau âm ỉ.

Trong lúc họ đang sợ hãi, đám người mà Tần Kiến Công dẫn đến cũng đột nhiên giơ cao tay lên, sau đó bắt đầu chậm rãi chuyển động về phía sau...

'Thoáng chốc, tiếng kêu rên, năn nỉ không dứt bên tai.

Cũng không biết tại sao thanh âm này chỉ có thể mấy người họ ở xung quanh nghe thấy được, quá 10 mét hoàn toàn im ắng.

Mặc dù Trần Báo từng giết người, nhưng nghe thấy những tiếng kêu rên như đến từ địa ngục này, khắp người đều sởn gai ốc.

Anh ta nhìn bóng lưng của Lăng Nghị, sự kính sợ trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm.

“Quả nhiên chỉ cần có anh ấy ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được hết, chờ chút.”

“Toi rồi, Lăng đại sư, anh mau cứu Càn gia!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play