Lăng Nghị căn bản không quan tâm, dù sao anh cũng đã nhắc nhở rồi, là chính bọn họ không muốn đi.

Vì thế sau khi nhún vai, Lăng Nghị trở lại chỗ của mình, ngồi xuống.

Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng riêng bị đẩy ra, một nhóm côn đồ cầm theo dao rựa ống thép lũ lượt tiến vào, bao vây kín mít làm cho phòng riêng khổng lồ này chật như nêm cối.

Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả những người có mặt ở đây khiếp sợ, ngay cả Nhan Thanh Long vừa rồi còn tràn đây tự tin, lúc này cũng có chút sợ hãi.

Trong số tất cả mọi người, Khương Bác Văn là người duy nhất xem như còn giữ được bình tĩnh.

Sau khi bọn côn đồ đứng yên, ngoài cửa phòng riêng, hai tên đàn ông mặt mũi bầm tím bước theo sau một người đàn ông ởđi vào.

Lăng Nghị bị bọn côn đồ đông đảo đứng che gần hết người, nhưng anh nhìn qua kế hở của đám đông thì thấy người đàn ông đang bước vào chính là Trần Báo, người đang trông bãi cho nhà họ Hàn, cũng chính là anh Báo mà họ đã nhắc tới.

Tuy nhiên, trông anh ta hốc hác, như thể đã lâu không ngủ, hoàn toàn khác với lần trước khi Lăng Nghị nhìn thấy anh ta.

Lăng Nghị cũng không để ý, chỉ nhìn thoáng qua, rồi dựa vào trên ghế sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tựa như cảnh tượng trước mắt không liên quan gì đến anh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nam Tinh bất giác nhướng mày, cô ấy không hiểu tại sao người đàn ông chỉ hơn cô ấy mấy tuổi này, lại có thể bình tĩnh được như vậy?

“Là ai làm?”, Trần Báo không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

Nhan Thanh Long tràn đầy khí lực, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tiến lên một bước: “Tôi, sao vậy? Bố tôi là Nhan Chấn Uy của võ quán Chấn Uy!”

Theo cậu ta thấy, chỉ cần cậu ta dùng danh nghĩa của bố mình, những người này nhất định sẽ khách khí với cậu ta, dù sao trước đây cậu ta cũng đã thử nhiều lần và luôn có tác dụng.

Tuy nhiên...

“Chưa từng nghe qua”. Trần Báo móc móc tai rồi chỉ vào Nhan Thanh Long: “Lôi ra ngoài đi, chém hai tay”.

Anh ta vừa dứt lời, lập tức có đám côn đồ xông tới kéo Nhan Thanh Long.

Nhan Thanh Long cũng không phải là người vô dụng, thấy vậy thì vung nắm tay đấm về phía bọn côn đồ đang đi tới.

“Thì ra là biết võ, khó trách dám kiêu ngạo như vậy”. Trần Báo hừ một tiếng, liếc nhìn đám côn đồ đang đứng ở bên kia, bọn chúng lập tức hiểu ý, cầm ống thép trong tay lao về phía trước.

Mặc dù Nhan Thanh Long là nhà vô địch Sanda quốc gia u18, nhưng dù sao đó cũng chỉ mang tính chất thi đấu, hơn nữa là một chọi một, đâu từng nhìn thấy cảnh bị vây đánh như vậy?

Hơn nữa, những tên côn đồ này đều là loại có kinh nghiệm thực chiến, công kích của chúng đều là sát chiêu, Nhan Thanh Long chặn được mấy đòn đã bị đánh ngã xuống đất, chỉ có thể dùng tay bảo vệ đầu, nên làm gì có cơ hội để chống trả?

Chỉ trong chốc lát, nhà vô địch Sanda quốc gia u18 đã bị đánh đến mức nằm liệt trên mặt đất và ngất xỉu.

Bọn người Chu Ấu Vi nhìn thấy một màn này, đều là sợ hãi đến mức cả người phát run, không dám thở mạnh một tiếng.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám trẻ con mới lớn, đâu từng nhìn thấy những trường hợp lớn như vậy?

Bọn họ chỉ giỏi nói mạnh miệng, tưởng mình đã đứng trên đỉnh xã hội nhưng không ngờ rằng những gì họ nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Nhìn thấy Nhan Thanh Long bị đánh bất tỉnh, nhưng những người đó còn muốn lôi cậu ta ra ngoài chặt hai tay, Khương Bác Văn đứng dậy nói: “Người anh em này, cho chút mặt mũi đi, bố tôi là...”

“Mày cho rằng mình là ai, mày cũng xứng kêu anh em với Trần Báo tao sao?”, Trân Báo trực tiếp ngắt lời Khương Bác Văn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Mọi người vừa nghe nói người này là anh Báo, thì vừa sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn đầy hy vọng.

Với mối quan hệ giữa chú Khương và anh Báo, chuyện rắc rối tối nay chắc sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Nhưng trong lòng Khương Bác Văn lại cảm thấy vô cùng bấn loạn, bởi vì chỉ có chính cậu ta biết, với trình độ của bố mình thì ông ta không thể với tới bàn ăn của Trần Báo, chỉ là trước đây Trần Báo đã từng chiêu đãi các chủ sòng bạc lớn nên bố cậu ta mới có cơ hội ăn cùng bàn với anh Báo.

Còn chuyện uống rượu tán gẫu? Thì căn bản là chuyện không có thật!

Bây giờ cậu ta chỉ mong anh Báo vẫn còn nhớ đến bố cậu ta.

“Anh Báo, bố tôi là Khương Xa Hà, đã từng kính rượu anh trong cuộc họp thường niên”. Khương Bác Văn nói một cách khách khí.

“Khương Xa Hà?”, Trân Báo cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “À, Tiểu Khương của khu Vũ Lộc. Được rồi, nể mặt bố cậu làm trâu làm ngựa cho tôi, tôi sẽ để lại một cánh tay cho cậu †a. Nhưng, hai đứa con gái đó, phải qua đêm với bạn của tôi”.

Trần Báo chỉ vào Chu Ấu Vi và Tôn Di nói. “Anh Báo, nể mặt bố tôi mà...”. Khương Bác Văn lo lăng.

“Đừng có không biết điều như vậy, bố cậu là cái thá gì? Chỉ là một con chó mà thôi, ông ta thật sự cho rằng mình là ai? Tôi có thể thay thế ông ta bất cứ lúc nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play