“Chị Bùi là võ...”. Vương Hân đang định giới thiệu, lại bị Bùi Nam Tỉnh đột ngột cắt ngang: “Vương Hân, cô say rồi”.

Khi Bùi Nam Tinh nói chuyện rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng khi Vương Hân nghe thấy lời này, thân thể cô ta bất giác run lên, miệng há hốc, sau đó không nói ra một lời nào.

Mọi người thấy vậy đều rất tò mò về thân thế của Bùi Nam Tỉnh.

Phải biết rằng, gia đình Vương Hân làm kinh doanh bất động sản, tài sản cũng không hề nhỏ, vậy mà lại bị một câu nói của Bùi Nam Tinh làm cho sợ hãi đến mức cả người run rẩy, điều này cho thấy xuất thân của Bùi Nam Tinh không bình thường.

Nhưng cô ấy không phải người Giang Châu mà là do Vương Hân mang tới đây, nếu Vương Hân không nói thì cũng không ai biết gia thế của cô ấy.

Trong phòng riêng, khung cảnh rơi vào tình trạng rất xấu hổ.

“Vậy cho nên, anh Lăng, anh có nghe rõ không?”, Khương Bác Văn phá vỡ tình huống bế tắc và nói: “Cho dù Nam Tỉnh có nói gia cảnh của mình bình thường, nhưng tôi tin rằng anh có thể thấy được đó chỉ là vì cô ấy không muốn nói ra để giữ mặt mũi cho anh mà thôi, anh đừng cho rằng gia cảnh cô ấy thật sự bình thường.

Chúng tôi gọi anh một tiếng anh cũng là vì khách sáo, anh đừng thực sự nghĩ rằng anh có thể là anh em với chúng tôi, cũng đừng nghĩ rằng anh có thể nhân cơ hội này để thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên trời. Anh phải nhớ kỹ, vận mệnh đã định anh và chúng tôi từ khi sinh ra đã không phải người cùng một thế giới!”

Lăng Nghị dựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn những người này biểu diễn, cảm thấy vừa trẻ con vừa đáng thương.

Bọn họ tưởng rằng đã nhìn thấy sự tồn tại đỉnh cao trên thế giới này, nhưng lại không biết rằng phía trên Ngô Càn còn có các võ đạo tông sư, còn có cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh...và cảnh giới Tiên Đế tối cao.

Những điều họ lấy làm tự hào ở trước mặt Lăng Nghị không đáng một đồng.

“Xong chưa?”. Mặt Lăng Nghị không biểu cảm hỏi. Sự bình tĩnh của Lăng Nghị vượt quá dự đoán của bọn họ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Lăng Nghị sẽ xấu hổ đến mức khóc lóc thảm thiết sau khi nghe bọn họ tự giới thiệu, nhưng không ngờ rằng anh vẫn có thể thờ ơ như vậy.

Điều này khiến họ cảm thấy màn giới thiệu bản thân vừa rồi giống như một màn diễn hề, làm cho họ cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.

Thấy không có người trả lời mình, Lăng Nghị chỉ vào đồ vật trên bàn rượu hỏi: “Còn định tiếp tục không? Nếu không tôi sẽ đưa Ấu Vi về khách sạn”.

Chu Ấu Vi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên phải tiếp tục, bây giờ mới được thì bao lâu đâu? Đi thôi, chúng ta tiếp tục uống rượu đi!”

Nói xong, cô ta cũng không quên nói với Lăng Nghị một câu: “ Mặt dày thật đấy”.

Nếu là cô ta, cô ta sẽ cảm thấy tự ti đến mức bỏ chạy, anh thì ngược lại, thật sự thản nhiên như không có chuyện gì!

Ngay khi cô ta nói những lời này, những người khác lập tức phụ họa theo, đủ loại lời lẽ nhục nhã lần lượt vang lên.

Chỉ có Bùi Nam Tinh ngồi cách đó không xa, tò mò nhìn Lăng Nghị, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiệc rượu lại tiếp tục, đám người Chu Ấu Vi tự tụ tập riêng, Lăng Nghị lại có thể yên lặng suy nghĩ về việc tu luyện của mình.

Ước chừng nửa giờ sau, Lăng Nghị cuối cùng cũng tìm được một trận pháp phụ trợ vừa ý, tuy quá trình này có chút phức tạp nhưng ít nhất ở thế giới này cũng rất khả thi.

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận về việc tu luyện, cả người Lăng Nghị đều trở nên thoải mái hơn.

“Chúc mừng anh”. Bùi Nam Tinh không biết từ khi nào lại ngồi xuống đây.

“Hả?”, Lăng Nghị không biết nguyên nhân. “Vừa rồi không phải anh vẫn đang suy nghĩ sao? Nhưng

bây giờ anh đã nghĩ ra, chúc mừng anh”. Bùi Nam Tinh giải thích.

Nghe vậy, Lăng Nghị không khỏi nhìn cô ấy lần nữa và thầm nghĩ: “Cô gái này không bình thường.

“Cám ơn”. Lăng Nghị lễ phép trả lời.

“Tôi nghe Ấu Vi nói rằng anh từng nghiện rượu và nghiện cờ bạc? Làm sao mà anh bỏ được?”, Bùi Nam Tinh tò mò hỏi.

“Sao cô lại hỏi vậy? Cô cũng đâu phải là người nghiện rượu”.

“Tùy tiện hỏi thử, có lẽ có thể học được điều gì đó”.

“..". Lăng Nghị không hiểu thứ mà cô ấy muốn Thọc' là gì, nhưng anh vẫn trả lời: “Sau khi trải qua sinh ly tử biệt, nhiều chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ”.

“Có vẻ như anh từng có một cơ hội tuyệt vời, tốt quá”.

Lời nói vô tình của Bùi Nam Tinh khiến Lăng Nghị bất giác cau mày.

Cô gái này không phải không bình thường, mà có chút đáng sợi

Ngay lúc Lăng Nghị vừa muốn nhấc mông lên dời ra xa Bùi Nam Tinh một chút, thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, Chu Ấu Vi và Tôn Di vừa khóc vừa bước vào.

Không những thế, quần áo của hai người họ còn rõ ràng có dấu vết bị xé rách...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play