Thấy Lăng Nghị không có phản ứng, Chu Ấu Vi còn tưởng là anh đã đồng ý nên cũng không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế, Lăng Nghị hoàn toàn không nghe những gì cô ta nói, sau khi nhìn thấy hành vi không hề lễ phép của cô ta ở ga tàu cao tốc, Lăng Nghị không còn chú ý đến cô ta nữa mà thay vào đó suốt dọc đường anh đang nghĩ cách tu luyện.

Cái gật đầu trước đó chỉ là hành động theo tiềm thức, thực ra anh hoàn toàn không nghe thấy cô ta đang nói gì.

Khi xe dừng lại, Lăng Nghị đã thử nghiệm trong đầu hơn trăm loại trận pháp để hỗ trợ cho việc tu luyện, nhưng anh đều lần lượt phủ định.

Trả tiền taxi và lấy hành lý ra, Lăng Nghị đi theo Chu Ấu Vị, tiếp tục suy nghĩ về việc tu luyện.

Chu Ấu Vi thấy anh như vậy, còn cho răng anh đang làm người vô hình, vừa hài lòng vừa khinh thường.

Làm gì có người đàn ông có triển vọng nào đồng ý làm một người vô hình? Vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện như thế, chị họ thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!

“Hi, Ấu Vi, đây này!”

Chu Ấu Vi đang cảm thán thì nghe thấy giọng nói của bạn thân - Tôn Di.

Theo âm thanh nhìn qua, thì chỉ thấy một nhóm thiếu nam thiếu nữ, mặc đủ loại hàng hiệu, đứng trong tuyết, trở thành khung cảnh đẹp nhất trước quán bar Nghê Hoàng.

Chu Ấu Vi vẫy tay với bọn họ, rồi bảo Lăng Nghị kéo hành lý đi qua đó.

“Không phải chớ, Ấu Vi, cậu thật sự dẫn theo anh rể của cậu tới đây sao?”. Một tên thanh niên mặc áo khoác LV tỏ vẻ khinh thường nhìn Lăng Nghị, rồi nói với Chu Ấu Vi.

Chu Ấu Vi nhún nhún vai, xòe tay ra: “Tớ cũng đâu thể làm gì bây giờ? Tớ cũng rất tuyệt vọng đó chứ. Nhưng không còn cách nào, nếu không sinh nhật tối nay của tớ cũng không có cơ hội được tổ chức đâu”.

“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, cứ coi như anh ta không tồn tại là được, nhanh vào đi, tớ sắp lạnh đến tè ra quần rồi đây này”. Một thanh niên vạm vỡ mặc bộ quần áo tương đối mỏng nói.

“Nhan Thanh Long, văn minh chút đi, đừng để Ấu Vi cho rằng Giang Châu toàn là người thô tục”. Một thanh niên khác tuổi còn trẻ lại đeo kính gọng vàng nói.

Lúc cậu ta nói chuyện, Chu Ấu Vi dùng ánh mắt đặc biệt dịu dàng nhìn cậu ta, trông có vẻ rất thích người này.

Mà thanh niên này tựa hồ cũng chính là nhân vật trung tâm của nhóm người, cậu ta vừa mở miệng, thì thanh niên vạm vỡ tên Nhan Thanh Long lập tức cười xấu hổ nói lần sau nhất định sẽ chú ý.

Cứ thế, nhóm người đi đến quán bar.

Mọi người đều thuận lợi đi vào, ngoại trừ Lăng Nghị bị nhân viên bảo vệ chặn lại ở cửa, nguyên nhân là trong quán bar cấm tự mang rượu vào nên phải gửi hành lý ở quầy lễ tân.

Chiếc vali thuộc về Chu Ấu Vị, vì sự tôn trọng mà Lăng Nghị ngăn cô ta lại, để cô ta đưa ra quyết định.

Nhưng chính hành vi này khiến họ cảm thấy Lăng Nghị rất quê mùa, chỉ có chuyện gửi hành lý thôi mà cũng phải hỏi ý kiến của người khác.

“Đồ quê mùal”. Thanh niên mặc đồ LV không nhịn được hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không buồn nhìn lại anh lấy một cái, sợ làm bẩn mắt.

Những người khác cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn anh, đứng xa xa, sợ bị hiểu lầm là có liên quan gì đến anh.

Thay vào đó, một cô gái với vẻ ngoài tươi tắn và thanh tú mặc một chiếc áo gió dài màu đen bước tới và giúp Lăng Nghị gửi hành lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play