Sáng ngày hôm sau Hàn Thiên Viễn nhàn nhã đến phiên tòa xem chính cha ruột của mình bị tống cổ vào tù.

Chuyện liên quan đến mạng người, ông ta có thêm mười cái mạng cũng không thể cứu.

Lại còn bị bên CC khởi kiện tội danh ăn cắp, ông ta sắp trừng Hàn Thiên Viễn đến rớt tròng mắt ra ngoài.

Hàn Thiên Viễn nhàn nhã vẫy tay sau đó rời đi, anh không rảnh ngồi đây để nhìn khuôn mặt chán ghét đó nữa, chỉ cần biết vậy là đủ.

Anh cùng An Tuệ đến cục dân chính ly hôn sau đó đưa cô về nhà, cả quãng đường hai người không hề nói gì mặc dù trước giờ An Tuệ luôn là người tìm kiếm chủ đề để nói chuyện nhưng hôm nay cô gái ấy lại giữ im lặng.

Vừa bước xuống xe, Hàn Thiên Viễn nhận được cuộc gọi, An Tuệ vẫn chưa vội vã rời đi, nhưng không phải cố ý nghe lén.

Đầu bên kia, Lục Thăng nói với giọng vội vã:"Sao dạo này cậu không nghe điện thoại của tôi"

Hàn Thiên Viễn nghe giọng Lục Thăng gấp rút mà chính mình cũng thấy hồi hộp theo vội vã nói:"Dạo này bận xử lý rất nhiều việc không tiện nghe máy, có chuyện gì?"

"Du Thừa Ân, ngày mai là lễ đính hôn của cô ấy với Cẩn Dịch, cậu tính như thế nào"

Hàn Thiên Viễn vừa nghe xong không nghĩ nhiều mà ném luôn điện thoại, ngồi vào trong xe quay đầu lao đi thật nhanh, vừa đi vừa vò đầu chật vật nói:"Ân Ân, sao em không đợi anh, chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi mà.."

Trời đã tối, trên con đường một chiều chiếc xe của Hàn Thiên Viễn lao vun vút về phía sân bay.

Trên tay anh đang siết chặt một tấm ảnh. Tấm ảnh đêm noel vào năm năm trước hai bọn họ ở nhà hàng đang đeo cái bờm tóc noel nhìn nhau cười rạng rỡ.

Tấm hình nằm trong bao lì xì mà trước đó Du Thừa Ân đưa cho anh, cô ấy nói khi nào nhớ cô ấy hãy lấy ra xem.

Từ ngày đầu tiên xa cô, anh đã luôn lấy ra xem, cho đến lúc cái bao lì xì đã sờn cả góc, còn tấm hình thì bị vuốt đến hình ảnh trên đó cũng mờ đi.

Tâm trí hoảng loạn, rối bời,lại có một chiếc xe ngược chiều bỗng dưng lao xuống, đèn xe dọi lên làm anh chói mắt, chưa kịp thắng lại, hai chiếc xe lao với tốc độ cao đâm thẳng vào nhau, xe của Hàn Thiên Viễn bị đâm đến liệng qua một bên đâm vào dải phân cách bên đường đến biến dạng, chiếc xe còn lại là loại khá nhẹ liền bị lật bay ra xa.

Máu từ hai xe bắt đầu chảy ra, An Tuệ chứng kiến một màn này liền sốc đến mức toàn thân run rẩy.

Nhưng cô gái vẫn lý trí gọi cho cảnh sát và bệnh viện, sau đó đẩy cửa lẩy bẩy chạy về xe Hàn Thiên Viễn.

Cô mở cửa ra dễ dàng, hẳn lúc chưa bất tỉnh anh đã dùng ý thức cuối cùng để mở khóa cửa.

Hàn Thiên Viễn ngồi trong xe, máu chảy ở trên đầu và nửa thân dưới hầu như bị kẹt ở trong xe, bàn tay buông thõng nhưng vẫn đang nắm chặt một thứ gì đó, là một tấm hình.

An Tuệ làm cách nào cũng không thể đưa anh ấy ra khỏi xe.

Dựa vào gia thế nhà An Tuệ, lực lượng cảnh sát và cấp cứu nhanh chóng có mặt, An Tuệ lùi ra sau nhường đường cho cảnh sát, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn mọi người cố gắng đưa Hàn Thiên Viễn ra ngoài.

Cô gái chỉ có thể chắp một tay lên cầu nguyện, làm ơn đi, Hàn Thiên Viễn anh nhất định phải ra khỏi đó.

Cô loáng thoáng nghe có người nói "Không ổn rồi"

An Tuệ là một cô gái đơn thuần và dịu dàng, nhưng giờ đây lại mất kiểm soát quỵ gối xuống đường mà gào lên với người bên trong:"Hàn Thiên Viễn, anh mau ra đây, chị ấy vẫn đang đợi anh, lâu nay anh đã cố gắng hết sức để gặp chị ấy mà, tại sao chưa gặp đã.."

An Tuệ khóc đến thương tâm, cứ luôn miệng nhắc đến Du Thừa Ân.

Xăng từ hai xe tí tách tí tách chảy xuống, một người cảnh sát hét lên:"Cô An Tuệ, mau chạy ra chỗ khác đi"

An Tuệ không nghe bất cứ một ai nói, cứ quỳ ở đó ôm lấy ngực mà khóc.

Bỗng từ trong đám người có tiếng vang lên:"Ra rồi"

"Mau chạy đi!!!"

An Tuệ ngưng khóc ngước lên nhìn liền được một người cảnh sát bế lên chạy đi, chưa được ba bước, xe của Hàn Thiên Viễn nổ vang lên một tiếng "bùm", tất cả mọi người gần như bị hất văng, người cảnh sát cố gắng bao bọc An Tuệ gần như bị thương nặng.

Không lâu sau xe của Hàn Thiên Viễn, chiếc bên kia cũng bị nổ tung, may mắn hai người bên trong đã được đưa ra ngoài..

Chiếc xe bên kia là hai vợ chồng, có vẻ như người vợ mang bầu vừa bị ngã nên anh ta gấp rút chạy đường tắt đến bệnh viện mới xảy ra chuyện kinh hoàng như thế này.

Tất cả những người bị thương liền được đưa lên xe cấp cứu, An Tuệ không nghĩ gì nhiều chỉ chạy theo cán xe của Hàn Thiên Viễn theo anh đến bệnh viện.

Người con trai nằm bất động được chụp ống thở, các bác sĩ cứ làm gì đó An Tuệ đương nhiên không biết, cô co ro một góc sợ hãi. Truyện Ngược

Toàn thân dưới của anh ấy tuy là đồ màu đen nhưng cô có thể thấy nó ướt đẫm.

Là máu!

An Tuệ bụm miệng nhắm chặt mắt không dám nhìn, trong không khí tràn đầy mùi tanh.

Cô chạy theo cán xe đẩy Hàn Thiên Viễn vào đến phòng cấp cứu sau đó bị nhốt ở bên ngoài, cũng đã cho gọi tất cả các bác sĩ giỏi nhất nước Pháp đến tiến hành phẫu thuật.

Cô run rẩy ngồi xuống băng ghế chờ, lúc này mới nhớ ra gọi điện cho Lục Thăng, bấm mãi mới có thể trúng, đầu bên kia không lâu thì bắt máy:"Alo, có chuyện.."

"Thiên Viễn, anh ấy bị tai nạn rồi, bệnh viện X hic Thiên Viễn"

Lục Thăng không nhiều lời ngắt máy chạy ra ngoài.

Tai nạn?!!!!

Anh ta lái xe nhanh như bay, trên đường đeo tai nghe gọi điện cho Vương Mạo.

Vương Mạo còn đang ngủ, sau khi nghe Lục Thăng nói xong thì hai con mắt trợn tròn, không thể nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play