Cẩn Dịch lên tận nhà giúp cô kéo chiếc vali bé tí.
Bên trong ngoại trừ một chút quần áo và mĩ phẩm thì hầu như toàn là hồ sơ và tài liệu quan trọng.
Thời gian trôi qua, ông bà Du cũng đã ngấm ngầm thừa nhận Cẩn Dịch, không thể phủ nhận rằng con người anh ấy thật sự rất tốt, tính cách lại rất ân cần dịu dàng.
Du Thừa Ân cùng Cẩn Dịch đặt chật lên đất nước Pháp xinh đẹp.
Vừa nhìn thôi cũng đã cảm thấy xa hoa và quyến rũ.
Hình như Hàn Thiên Viễn cũng từng nói, anh ấy muốn tổ chức đám cưới trên du thuyền sang trọng ở pháp.
Lúc đó cô còn nghĩ đến khung cảnh ấy chắc chắn sẽ vô cùng lãng mạn, cô trong bộ váy cưới thướt tha khoác tay anh đứng trên lễ đường.
Ấy vậy mà cô gái đó cuối cùng lại không phải là cô mà là một người con gái khác.
Cẩn Dịch nắm lấy tay cô, xua đi mọi suy nghĩ, giờ phút này rồi mà cô còn nghĩ đến những chuyện như vậy.
Hai bọn họ đến khách sạn, Cẩn Dịch cũng giữ ý đặt hai phòng.
Ngày thứ nhất, phong cảnh mùa thu đẹp đến động lòng người ở Pháp vậy mà cô lại tự nhốt mình trong phòng chẳng muốn đi đâu.
Cho đến ngày thứ hai, cô mới cùng Cẩn Dịch đến nhà hàng để gặp đối tác.
Cuộc nói chuyện này, cơ bản không cần đến cô, cô chỉ ngồi một bên lắng nghe, có lúc Cẩn Dịch lại ở bên dưới nắm tay cô làm cô giật mình.
Càng lúc càng ngượng ngập, cô đã nói nhỏ vào tai anh ấy, nói rằng bản thân muốn ra phía bên ngoài hóng gió.
Cẩn Dịch nghĩ cô khó chịu trong người liền đồng ý, còn dặn dò cô đừng đi quá xa.
Du Thừa Ân bước chân ra ngoài, trời đã trở chiều, mặt trời đã lặn nơi cuối con đường tưởng gần nhưng lại cực kì xa xôi.
Sắc trời đỏ rực, đẹp đẽ mơ mộng đến nỗi chính cô cũng phải cảm thấy tâm hồn mình dễ chịu rất nhiều sau ngần ấy năm.
Không hiểu sao bấy giờ lại cảm giác yêu thương đang đến gần, là từ Cẩn Dịch sao? cuối cùng cô cũng đã thật sự rung động với anh ấy rồi?
Du Thừa Ân ôm lấy cánh tay trên chiếc giày cao gót bước đi, khuôn mặt trắng nõn, sóng mũi cao cùng với mái tóc ngang lưng màu nâu dài không hề thua kém những cô gái Pháp ăn mặc thời thượng sang trọng trên đường.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay lại có nhiều cặp đôi cùng đi đến thế, lại chỉ có mình cô đơn chiếc dạo trên vỉa hè đầy hoa, cảm giác như cả thế giới đang cười nhạo cô, một cô gái cô đơn.
Dù rằng trên đường có nhiều cặp đôi đến vậy, nhưng ánh mắt của cô vẫn có thể chạm đến nam thanh nữ tú đang khoác tay nhau cười nói trên con đường xa hoa.
Bởi vì đi ngược với ánh nắng mặt trời, trên người hai người họ như phát ra một ánh hào quang, là ánh sáng mà cô mãi mãi không thể chạm đến.
Hàn Thiên Viễn đang nhàn nhã lắng nghe người con gái bên cạch nói, ánh mắt đã vô thức chạm phải ánh mắt cô.
Dòng người cứ thế đi qua, ngay khoảnh khắc cả hai chạm phải mắt nhau thời gian như dừng lại chừng nửa thế kỉ.
Nơi khóe mắt Du Thừa Ân có một giọt nước từ từ rơi xuống, ở khoảng cách ấy, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ cô đang khóc, nước mắt nhuốm màu hoàng hôn, ngay lúc đó anh còn nghĩ viên pha lê đỏ đã rơi ra từ khóe mắt của người con gái.
Cô còn nghĩ, bản thân đã không còn chút cảm giác gì với những đau khổ ở quá khứ, vậy mà vừa bắt gặp trái tim đã quặn lại đau đến tê dại.
Thì ra nói đã quên anh chỉ là cô tự lừa dối bản thân, nếu không đã chẳng phải đau lòng.
Phải cần có thêm bao nhiêu bình tĩnh thì mới có thể xem như không có gì?
Du Thừa Ân run rẩy lùi về phía sau, xe cộ đang lao vun vút trên đường, cô nghiêng ngả ngã ra đường chính.
Nhưng Cẩn Dịch đã kịp thời xuất hiện kéo cô vào lòng, sau đó siết chặt lấy bả cô đưa cô rời đi.
Cả quá trình, Hàn Thiên Viễn chỉ đứng ở một khoảng cách đưa mắt nhìn theo.
Cô gái bên cạnh thúc giục:"Anh đang nhìn gì vậy, trễ rồi mau đi thôi"
....
Cẩn Dịch không yên tâm để Du Thừa Ân ra ngoài một mình nên không lâu sau đã kết thúc cuộc trao đổi để đi tìm cô ấy.
Vậy mà vừa ra đến nơi liền bắt gặp cảnh này, anh đương nhiên có thông tin Hàn Thiên Viễn đã lấy vợ, nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này làm anh vô cùng bất an.
Cẩn Dịch đưa cô lên xe, sau đó đưa cô đến một bờ hồ nhỏ.
Ánh mặt trời đã sắp tắt, trên mặt hồ phản chiếu một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng lại vô cùng yên ả giống như tâm trạng của cô hiện tại.
Là không một gợn sóng.
Cảm ơn anh đã đưa cô rời khỏi đó, suýt chút nữa cô đã đánh mất chính bản thân mình.
Cẩn Dịch là người thông minh, trong lúc Du Thừa Ân có chút đả kích, anh đưa cô ra đây chính là để cầu hôn.
Du Thừa Ân đang tựa người lên lan can nhìn mặt hồ, mặt hồ đen làm mắt cô sâu thẳm.
Lúc Du Thừa Ân xoay người lại đã thấy Cẩn Dịch quỳ một chân xuống, anh ấy rút từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ màu trắng, cô đã nhìn thấy bên trên đó là biểu tượng của Darry Ring, là chiếc nhẫn DR chỉ có thể mua một lần trong đời.
Thì ra anh ấy đã luôn để ý đến những thứ mà cô chỉ vô tình lướt qua, có phải cô nhìn một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm anh cũng hái nó xuống cho cô không?
Du Thừa Ân không còn lúng túng, nhưng nhất thời lại chưa biết nói gì nên đã im lặng.
Cẩn Dịch vẫn luôn kiên nhẫn như vậy, lẳng lặng nhìn cô gái xinh đẹp, trong mắt cô ấy phản chiếu hình ảnh của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT