Cứ vào cuối tuần thì Hàn Thiên Viễn sẽ lại cùng cô đến bệnh viện thăm ba, lần nào anh ấy cũng đem theo rất nhiều đồ bổ, trong phòng bệnh bây giờ lòe loẹt những hộp xanh xanh tím tím, có lúc cô nói có phải nên chuyển phòng bệnh cho ba cô thành căn phòng một trăm mét vuông để anh để quà hay không? Vậy mà anh vuốt cằm thật sự suy xét đến việc đó.
Hôm nay Tô Lam gọi cô đến hộp đêm, cô ấy vừa cùng Hải Đường về nước.
Lần trước cứ nghĩ sẽ ở lại nước ngoài lâu cho nên số lần gặp Tô Lam ít ỏi đến nỗi không thể nhớ ra là cả hai có gặp nhau.
Tô Lam thật biết nghĩ cho cô, lúc nào muốn hẹn ra ngoài đều là vào cuối tuần, cuối tuần hầu như cô luôn là con người rảnh rỗi, nếu không có hẹn với Thiên Viễn thì sẽ ngồi nói chuyện với ba ở bệnh viện.
Nhưng gần đây Hàn Thiên Viễn đã đi công tác, cô hoàn toàn đồng ý với Tô Lam.
Chiếc xe taxi chở cô đến nơi, Du Thừa Ân mang một chiếc quần bò ống loe, mặc một chiếc áo nhung tăm ngang eo tay dài ôm sát cơ thể bước xuống xe sau đó tiến vào bên trong.
Vừa đến nơi đã thấy đám người Tô Lam và Hải Đường, trong đó còn có một số bạn học cũ của cô, đều đã tốt nghiệp nhưng mọi người vẫn thường xuyên giữ liên lạc và lui đến đây chơi.
Tô Lam thấy cô thì hớn hở vẫy tay bảo cô ngồi xuống cạnh mình, còn Tô Lam thì ngồi kế Hải Đường.
Hải Đường quay sang hỏi cô:"Em không cùng đi với Thiên Viễn à?"
Du Thừa Ân nhướn mày, Hải Đường cũng là người trong giới, chuyện lớn nhỏ gì chắc anh ấy cũng đều biết cả rồi, Tô Lam mỉm cười nói:"Chuyện hôm trước sau khi biết tin cậu đã qua lại với anh ấy thì liền đi check camera, kết quả.. cô gái kia là cố tình ngã vào anh ta, xin lỗi Ân Ân"
Du Thừa Ân mỉm cười nói không sao đâu, giữa hai người cũng không hề cãi nhau. Đối với Tô Lam hay Hải Đường, nếu đó là sự lựa chọn của cô, nhất định sẽ tôn trọng.Cứ đứng một bên nói ra những lời bài xích với người trong lòng cô như thế chắc chắn cũng không hay.
Hàn Thiên Viễn vừa đáp xuống sân bay, anh không nói cho cô biết sợ cô mất công lặn lội từ nhà ra tận sân bay như vậy, còn nguy hiểm.
Ấy vậy mà vừa lên xe đã có người gửi tin nhắn kèm hình ảnh cô đang ngồi ngon lành trong hộp đêm. Hình ảnh xanh đỏ khiến anh không thể nhìn ra người đang ngồi sát cô.
Hàn Thiên Viễn quay xe đến hộp đêm, sau đó bước vào bên trong.
Lúc này Tô Lam đã đi vệ sinh, Hải Đường với Du Thừa Ân được tính là ngồi kế nhưng khoảng cách không tính là quá gần, với người có đầu óc như anh liền biết ở giữa còn có một người khác.
Là ai cũng được, nhưng chuyện lần trước giữa cô và Hải Đường anh cũng chưa từng hỏi đến nữa, nếu cô đã chấp nhận ở cạnh anh, thì đương nhiên giữa hai người kia không hề có gì.
Hàn Thiên Viễn tiến lên ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm lấy chiếc eo được hở ra đến lạnh.
Du Thừa Ân đang nói gì đó với một người bạn bỗng giật mình, cô xoay người nhìn anh sau đó là vui mừng ôm lấy cổ Hàn Thiên Viễn.
Anh mỉm cười nói:"Anh lo cho em còn em ngồi đây uống rượu?"
Du Thừa Ân với tay cầm lấy ly nước của mình:"Không có anh ở cạnh sao em dám uống?"
Cô lắc lắc ly nước trong tay sau đó nói:"Là nước trái cây đó"
Nói xong nhìn vẻ mặt không tin của anh, Du Thừa Ân lập tức uống một ngụm sau đó ngậm lấy môi anh, truyền hết nước trong miệng mình vào miệng anh.
Hàn Thiên Viễn có đà đỡ lấy gáy cô, nuốt hết ngụm nước xuống sau đó hôn sâu hơn, đến lúc ghế bên cạnh lún xuống cô mới biết Tô Lam trở lại rồi liền đẩy anh ra nói:"Giờ thì tin chưa?"
Hàn Thiên Viễn tựa người ra ghế cong cong khóe mắt nói:"Phải thêm vài lần nữa mới tin"
Lúc này Tô Lam ở một bên ho khụ khụ nói:"Ân Ân, không giới thiệu một chút?"
Đám bạn cùng ngồi bắt đầu hò reo ép cô giới thiệu bạn trai, cô ngại ngùng nhìn anh, sợ anh không thích, thế nhưng anh lại đứng dậy chủ động cầm lấy ly nước của cô nói:"Tôi là bạn trai cô ấy, họ tên đầy đủ Hàn Thiên Viễn"
Hải Đường đứng dậy phất tay:"Là anh Hàn của Hàn thị đấy, mọi người không nghĩ sai đâu"
Tất cả mọi người cũng đã ngà ngà say "ồ" lên một tiếng.
Hải Đường đoạt lấy ly nước trong tay anh, gọi phục vụ lấy một ly rượu đưa qua.
Du Thừa Ân nheo mắt nhìn ly rượu trong tay anh sau đó nhìn anh ngồi xuống nhấp một ngụm.
Ánh mắt thèm thuồng của cô làm anh cảm thấy buồn cười, anh nói:"Muốn uống?"
Du Thừa Ân gật đầu lia lịa.
Anh vẫy vẫy tay, cô theo cái vẫy tay của anh xích đầu lại gần, anh liền dùng phương thức ban nãy của cô truyền rượu sang, hơi men bắt đầu lan ra khắp khoang miệng làm cô thoáng chốc cảm thấy mù mịt.
Bàn tay mơn trớn từ vòng eo thon thả luồn vào trong áo trượt lên nơi đầy đặn, cách một lớp vải nhỏ nhắn bên trong mà nắn bóp.
Sau đó anh tách khỏi môi cô, nói nhỏ bên tai cô:"Ở đây đông quá, ra xe nhé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT