Hàn Thiên Viễn cũng liếc mắt qua nhìn nội dung tin nhắn. Cô nghĩ giữa cô và Tô Lam cũng không nói chuyện gì cần phải giấu diếm nên quyết định nhấp vào xem.
Tô Lam gửi đến một tấm ảnh, ở hộp đêm lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ góc nghiêng hoàn mỹ không thể nhầm lẫn của Hàn Thiên Viễn.
Anh ấy lại còn đang ôm một cô gái ăn mặc thiếu vải, nữ trên nam dưới như vậy kì thực có chút mờ ám.
Hàn Thiên Viễn nhìn thấy thì trố mắt, đây không phải là lần trước anh ngồi uống rượu thì con đàn bà này ngã vào người anh à?
Con mẹ nó vậy mà lại bị chụp lại.
Chưa đợi Hàn Thiên Viễn lên tiếng giải thích, Du Thừa Ân đã phì cười bắt chước giọng điệu của anh châm chọc:"Thiên Viễn, anh thích kiểu người như vậy?"
Hàn Thiên Viễn thở phào vì cô không tức giận, sau đó lại đen mặt vì câu nói của cô, nham hiểm nói:"Hay là em cũng thử mặc như vậy một chút? Rõ ràng em thích kiểu người đàn ông kia anh cũng cho em xem thử"
Du Thừa Ân đưa tay véo vào hông anh:"Đừng có hòng"
Hàn Thiên Viễn lại ôm cô, sao cô lại hiểu chuyện đến đau lòng như vậy.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô hỏi:"Em không hỏi gì về tấm hình kia à?"
Du Thừa Ân ngước mặt lên nhìn anh nói:"Rõ ràng như vậy rồi đâu cần phải hỏi, là cô ta ngã vào người anh đúng chứ?"
Hàn Thiên Viễn cong môi đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó để cô nằm một bên ôn nhu nói:"Muộn rồi, ngủ đi"
Thấy anh chuẩn bị đứng dậy, cô chớp mắt nói:"Anh đi đâu vậy?"