"Ây ây người anh em, hay là chúng ta cùng đi"

Gặp tổng giám đốc khiến Du Thừa Ân đã rất ngượng ngùng, giờ còn đòi ăn chung cô ấy ngại ngùng nhân hai.

Hàn Thiên Viễn xoay đầu nhìn cô gái ngại đến mặt đỏ như trái cây chín, không nói gì đi trước.

Không nói gì là đồng ý đúng chứ? Anh ta vui mừng đuổi theo sau.

Lục Thăng ngỏ lời mời đi xe của anh, không ngờ cả hai liền ngồi ghế sau, anh ta cảm thấy hình như mình đi theo để làm tài xế?

Tức giận, anh ấy vừa lái xe vừa gửi tin nhắn cho Vương Mạo nói cùng đến nhà hàng gặp mặt bạn gái Hàn Thiên Vũ.

Vương Mạo sau khi nhận được tin nhắn thầm nghĩ có phải cô gái mà mọi người đã nhắc đến không? ai cũng khen cô ấy rất xinh, khiến anh tò mò đến xem thử.

Lúc ở trên xe, Du Thừa Ân buông bàn tay đang bị Hàn Thiên Viễn nắm chặt ra, vòng tay trước ngực vẻ hoài nghi nói:"Khoan, tại sao tôi phải đồng ý ăn trưa với anh?"

Hàn Thiên Viễn cũng ngồi thẳng lại, cong môi nói:"Cùng đi ăn với tôi đi, nếu vui tôi có thể trừ đi một chút nợ cho cô"

Du Thừa Ân bĩu môi, chỉ một chút? Bữa ăn với người đẹp mà chỉ một chút?

Nhìn thấy biểu cảm này của cô, anh suýt thì bật cười.

Lúc này là đèn đỏ, Lục Thăng không chịu được xoay người ra sau dò hỏi:"Nợ, cô Du, cô nợ anh ta cái gì?"

Du Thừa Ân gãi đầu chuẩn bị giải thích thì Hàn Thiên Viễn chen vào, nói:"Cậu lo lái xe của mình đi"

Lục Thăng lườm nguýt Hàn Thiên Viễn, tiếp tục lái xe, trong bụng là một vạn câu hỏi vì sao.

Bọn họ vừa đến nhà hàng không lâu, Vương Mạo cũng một bộ chạy đến. Hàn Thiên Viễn nhướn mày nhìn Vương Mạo.

Vương Mạo vỗ vai Hàn Thiên Viễn cười nói:"Sao thấy tôi đến anh lại bày ra vẻ mặt không vui như vậy?"

Hàn Thiên Viễn đẩy tay Vương Mạo ra xoay người nhìn Du Thừa Ân ngồi bên cạnh đang cúi gập đầu vân ve ngón tay.

Du Thừa Ân thầm mắng, tại sao lại có thêm một người khác nữa vậy!! cô sắp tìm một cái lỗ chui xuống rồi.

Vương Mạo theo ánh mắt Hàn Thiên Viễn nhìn sang cô gái bên cạnh.

Chữ đầu tiên anh dùng để hình dung cô gái này là "Mĩ nữ"

Thấy ánh mắt Vương Mạo nhìn cô ấy chằm chằm, anh cảm thấy có chút khó chịu đá anh ta một cái không vui nói:"Còn không mau đi gọi đồ"

Vương Mạo cười xuề xòa sau đó chạy đi gọi đồ ăn.

Lúc sau quay lại, anh ta vui vẻ nói:"Aiz anh Hàn, giới thiệu một chút nào"

Hàn Thiên Viễn tỏ vẻ không thích, Du Thừa Ân hít lấy một hơi sâu ngẩng đầu lên nói:"Chào anh, tôi là Du Thừa Ân, là cấp dưới của sếp Lục"

Du Thừa Ân giơ tay ra, Vương Mạo vươn bàn tay đeo chi chít nhẫn kim cương ra bắt lấy, thoáng cái cảm thấy lạnh sống lưng, anh ấy nhanh rụt tay lại cười nói:"Xin chào, nghe danh đã lâu, tôi là Vương Mạo, cô nói mình là cấp dưới của Lục Thăng?"

Lục Thăng cười nói:"Đúng đúng, Du Thừa Ân là nhân viên rất năng xuất của công ty tôi"

Du Thừa Ân mỉm cười gật đầu.

Hàn Thiên Viễn bật cười:"Năng suất? xem đàn ông khỏa thân trong giờ làm việc?"

Du Thừa Ân ngồi xuống véo vào đùi anh, Hàn Thiên Viễn đau đến nhíu mày trừng mắt nhìn cô, cô cũng trừng mắt to không kém.

Vương Mạo và Lục Thăng lúng túng, cái gì mà đàn ông khỏa thân.

Du Thừa Ân biết hai người kia hiểu lầm, cô gằn giọng nói với Hàn Thiên Viễn:"Khỏa thân hồi nào, tôi xem chương trình giải trí đấy nhé!"

Hàn Thiên Viễn nhếch môi cười, Vương Mạo lên tiếng:"Ấy, có phải cô xem quý ông hoàn mỹ đúng không?"

Du Thừa Ân rút tay lại hớn hở nhìn Vương Mạo nói:"Đúng thế, anh cũng xem à?"

Vương Mạo cười vui vẻ nói:"Đúng thế chương trình đấy rất buồn cười, mỗi lần tôi xem đều cười lăn"

Du Thừa Ân cười đến nheo cả mắt nói:"Phải phải"

Vương Mạo còn định nói gì đó, lại thấy lành lạnh sống lưng bèn im bặt.

Hàn Thiên Viễn châm chọc:"Vương Mạo, cậu có muốn khám lại giới tính của mình một chút không?"

Vương Mạo nhìn Hàn Thiên Viễn không vui, nói:"Anh thì biết gì"

Lúc ăn, Lục Thăng cúi đầu hỏi nhỏ Vương Mạo:"Hai bọn họ là người yêu à?"

Mặc dù là hỏi nhỏ nhưng với không gian im lặng như tờ này thì ở chỗ Du Thừa Ân và Hàn Thiên Viễn vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Vương Mạo chưa kịp trả lời, Du Thừa Ân đã sặc đến suýt phun hết thức ăn trong miệng ra, cô bụm miệng ho đến bay phổi ra ngoài.

Vương Mạo cùng Lực Thăng khó hiểu nhìn cô, có cần phản ứng mạnh đến vậy không?

Hàn Thiên Viễn đưa tay vỗ lấy lưng Du Thừa Ân sau đó còn vươn tay đưa cho cô một ly nước.

Cái vỗ lưng này càng làm Du Thừa Ân sặc hơn, cô đưa tay nhận lấy ly nước một hơi uống hết.

Hai người đối diện từ khó hiểu chuyển qua sợ hãi, cái quoái gì đang xảy ra trước mắt họ vậy, Hàn Thiên Viễn vỗ lưng cho Du Thừa Ân.

Du Thừa Ân nhận thấy ánh mắt của mọi người, cô ngượng ngùng xin phép vào phòng vệ sinh.

Đợi Du Thừa Ân đi khuất cửa, Vương Mạo và Lục Thăng bắt đầu trình bày mười vạn câu hỏi vì sao.

Vương Mạo nói:"Gì vậy, không phải tình một đêm à"

Lục Thăng bất ngờ vì câu nói của Vương Mạo, anh ta hốt hoảng hỏi:"Tình một đêm? Du Thừa Ân là tình một đêm của Thiên Viễn?"

Vương Mạo tỏ vẻ mình biết hết tự tin trả lời:"Phải đó, sao cậu có thể quê mùa như thế, không nghe người ta đồn chuyện cậu ấy qua đêm cùng một cô gái ở villa gần biển à? Khung cảnh lãng mạn như thế ui ui ngoài cửa là tiếng sóng vỗ, trong phòng là tiếng..khụ khụ"

Vương Mạo tiếp tục nhiều chuyện, hoàn toàn bỏ quên nhân vật chính đang ngồi đối diện:"Sao cậu chắc chắn Thừa Ân là người con gái đó?"

Vương Mạo lúc này mới sờ cằm nói:"Cũng đúng, lần đi ăn ở nhà hàng bác Lăng biết đâu cũng là người khác?"

Lục Thăng trố mắt:"Còn đi ăn riêng với cô gái khác nữa"

Vương Mạo gật gù:"Phải phải"

Hàn Thiên Viễn mặt đen như đít nồi, sao qua miệng hai tên này thì trông anh có vẻ rất tồi tệ như vậy?

Chưa kịp chửi cho hai tên nhiều chuyện kia ngậm họng, điện thoại Hàn Thiên Viễn lên chuông, nhìn thấy chữ "Cẩu" hiện lên, Lục Thăng cũng nhướn người nhanh như chớp nhìn xem là ai gọi đến.

Hàn Thiên Viễn nhấc máy khỏi bàn cắt đứt tầm mắt của Lục Thăng, anh bắt máy:"Alo"

Lúc này Du Thừa Ân đã bắt taxi trốn về trước, nếu cô còn ở đó nữa cô không chắc mình sẽ sặc thêm bao nhiêu lần nữa, có khi sặc chết cũng nên.

Cô bịa đại một lý do nói:"Ở công ty còn nhiều việc, tôi về trước, các anh cứ từ từ dùng bữa"

Nói xong cúp máy.

Shitt! cô là người đầu tiên dám cúp ngang máy anh như vậy.

Hàn Thiên Viễn tức giận tắt điện thoại, sau đó nhìn Lục Thăng:"Sao cậu lại bóc lột nhân viên như vậy?"

Ban nãy Hàn Thiên Viễn để loa ngoài nên cả hai đều đã nghe thấy hết.

Lục Thăng chửi thề:"Dcm ông đây đâu có cần cô ấy trở về làm việc"

Hàn Thiên Viễn không đôi co mà cầm lấy áo đứng dậy rời đi, nói:"Không ăn nữa, hai người từ từ thưởng thức đi"

Vương Mạo gọi với theo:"Ấy ấy.. anh Hàn"

Nhưng Hàn Thiên Viễn đã đẩy cửa đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play