Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Điền Tâm ngồi ở hàng phía trước, cô gái nhỏ vậy mà không giải đề lại còn cúi đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.
Trương Thỉ Có Độ: Không sao.
Chỉ hai chữ? Có lạnh nhạt quá không?
Anh cuống quít mở gói nhãn dán, lại gửi một nhãn dán mèo bị sờ đầu.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Cậu đừng đánh nhau với Lưu Đào, nắm đấm không có mắt, nhiều nguy hiểm.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Đêm nay cùng nhau về nhà đi.
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Trương Thỉ hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy cẫng cả người lên. Sớm biết rằng đánh một trận có hiệu quả thế này, thì anh đã tìm người đánh nhau từ hai năm trước rồi!
Trương Thỉ Có Độ: Không đánh không đánh, tôi động tay trước, mời cậu ta đi ăn cơm.
Trương Thỉ Có Độ: Buổi tối tôi chở cậu về?
Từ khi lên cấp ba, Trương Thỉ đã bắt đầu đi xe đạp đến trường mỗi ngày. Trương Thỉ và Điền Tâm không ở ký túc xá học sinh, từ đầu lớp 10 trường trung học phổ thông Thịnh Hải đã có tiết tự học buổi tối, nhà họ Điền lo lắng cô gái nhỏ buổi tối về nhà không an toàn vì vậy vẫn tiếp tục để tài xế đưa đón.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Tớ mặc váy…
Nhìn thấy mấy chữ này, trong đầu Trương Thỉ đột nhiên bổ não ra cảnh tượng thiếu nữ ngồi yên sau xe anh, làn váy màu lam, tóc dài như rong biển theo gió nhẹ gợn sóng đong đưa, thiếu nữ nhẹ nhàng dựa lên lưng, hai tay ôm lấy eo anh…
Á! Mặt thiếu niên đột nhiên đỏ ửng, nhanh chóng xua tan ý nghĩ khiêu dâm trong đầu, luống cuống tay chân gõ chữ. Tự mình còn chưa gõ xong đối phương lại gửi tin nhắn mới đến.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Hơn nữa tớ nhớ rõ xe cậu không có yên sau.
Ồ, đúng rồi.
Chỉ số thông minh bị chó ăn.
Vắt Óc Tìm Mưu Kế: Đêm nay ngồi xe nhà tớ về đi, ngày mai tớ lại nhờ chú Tiền đưa cậu đi học.
Điền Tâm đợi một lát cũng không thấy anh trả lời, không nhịn được quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy đôi tay thiếu niên che mặt, tóc bị mình cào đến lộn xộn, dưới ánh nắng chiếu xuống, lỗ tai anh giống như một khối ngọc ấm, lúc này lại cực kỳ giống mã não hồng. Tuy rằng khuôn mặt đã che một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng miệng thiếu niên mở lớn, cười đến ngốc nghếch =)))
Điền Tâm vốn đang hồi hộp lập tức thả lỏng.
Thật tốt.
Trương Thỉ vẫn là Trương Thỉ trước kia.
Điền Tâm hẹn Trương Thỉ cùng nhau về nhà chủ yếu vẫn là vì phòng ngừa anh lại đi đánh nhau với Lưu Đào. Tuy rằng anh nói sẽ không đánh tiếp, nhưng nếu Lưu Đào không thuận theo buông tha thì làm sao? Bên cạnh anh có người, tóm lại vẫn nên khép nép một chút.
Lúc tan học, hai người một người từ cửa trước, một người từ cửa sau đi ra.
Trương Thỉ ra khỏi khu dạy học trước, nhìn thấy Điền Tâm đi sau anh vài bước cũng ra ngoài, dừng chân, cười cười: “Đi thôi.”
“Chờ một chút.” Anh vừa muốn nhích người đi bỗng nhiên bị Điền Tâm túm chặt vạt áo, xoay người anh 2 vòng qua trái, 2 vòng qua phải, xoay 4 vòng, sau khi kiểm tra thấy cơ thể anh không có vết thương gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt, đi thôi.”
Nói xong dẫn đầu đi về phía trước.
Trương Thỉ yên lặng đuổi theo ở phía sau, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn.
Cái bóng của hai người theo đèn đường từ dài đến ngắn, từ trước đến sau, trong khoảng thời gian này hai người không nói gì.
Tới cổng trường rồi, leo lên xe nhà họ Điền, chú Tiền cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy Trương Thỉ, cười chào hỏi: “Ồ, hôm nay Trương thiếu gia và tiểu thư nhà chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trương Thỉ thẹn thùng khẽ cười, nói: “Đúng vậy, hôm nay xe đạp con bị hư.”
“Ngày mai còn phiền chú Tiền lại đưa con đến trường.”
“Không có việc gì, không có việc gì, chuyện tiểu thư đồng ý, với lại đều là hàng xóm, cũng không phiền gì.”
Lục Thần Nhất Phẩm cách trường học không xa, hơn nữa buổi tối ít xe, về đến nhà cũng chỉ khoảng 10 phút.
Tuy rằng trên xe Trương Thỉ muốn nói chuyện cùng với Điền Tâm, nhưng có chút lời nói có người ngoài ở đây, không tiện lắm.
Cuối cùng vẫn là một đường không nói gì đến nhà.
Chú Tiền để Trương Thỉ xuống trước, Điền Tâm nhìn Trương Thỉ xuống xe, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trương Thỉ nói xong thấy Điền Tâm muốn nâng cửa sổ lên, cuống quít mở miệng: “Chờ, chờ một chút!”
Điền Tâm ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, thiếu niên đứng ngược sáng, cả khuôn mặt đều sa vào bóng đêm, nhưng cặp mắt kia lại giống như biển sao cuồn cuộn lóe sáng dịu nhẹ, bên trong như chứa hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói.
Trương Thỉ nhất thời kích động gọi Điền Tâm lại, nhưng lúc sắp nói đầu óc lại đột nhiên trống rỗng, anh quên mất bản thân muốn nói gì. Nghẹn vài giây sau, chỉ có thể ấp úng mà nói: “Vậy, ngày mai gặp.”
Điền Tâm không nhịn được khẽ cười, cũng trả lời: “Ngày mai gặp.”
Sau đó xe chạy về hướng nhà họ Điền, Trương Thỉ nhìn chằm chằm đèn sau xe ô tô vài giây, anh quay đầu lại đi vào sân nhà mình, vào nhà, về phòng, cả người ngã xuống giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà đến phát ngốc.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt ngu ngốc rốt cuộc cũng nắm được trọng điểm ngày hôm nay vẫn luôn muốn hỏi— đây là làm lành hay chưa làm lành?
Nếu nói chưa làm lành, thì hôm nay Điền Tâm nói chuyện với anh còn gì, còn nói ngày mai gặp.
Còn làm lành, thì ngày hôm nay cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, hơn nữa, người ta nói ngày mai gặp cũng có thể chỉ vì xe đạp anh ở trường học, sau này còn muốn ngồi cùng xe đi học nữa.
Trương thiếu gia rất muốn phát điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT