Edit: Bèng.
Beta: Đậu Xanh
Lại là ngày arbor (ngày cây xanh) mỗi năm một lần, tháng ba nhiệt độ ở thành phố Z tuy rằng vẫn không cao như cũ, nhưng ánh mặt trời rất ấm áp, cộng thêm gió biển đặc biệt nhẹ nhàng ở thành phố Z, hôm nay quả thật là một ngày cực kỳ thích hợp để ra ngoài đạp thanh.
“Thỉ ca, giáo viên nói hôm nay trồng cây xong là có thể trực tiếp về nhà, không phải quay lại học tiết tự học buổi tối. Cậu có sắp xếp gì chưa?” Dương Hạo Hạo ngồi xếp bằng dưới đất, cái xẻng nhỏ trong tay xúc một chút bùn trước người, cậu ngẩng đầu nhìn Trương Thỉ dựa nghiêng người trên tảng đá lớn cách cậu không xa.
Trong lòng cậu muốn đi chơi game với Trương Thỉ, nhưng sang năm là phải thi đại học, vì buổi tối không có tiết tự học, các thầy cô giao bài tập về nhà tương đối nhiều, trong chốc lát cậu cũng không rõ cuối cùng Trương Thỉ muốn như thế nào.
Thiếu niên trước mặt lại không trả lời, anh cúi đầu, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt, tóc mái trên trán theo gió nhẹ nhàng đong đưa, cái bóng loang lổ làm cho người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, giống như anh đang suy xét vấn đề của Dương Hạo Hạo, lại giống như anh chỉ đơn giản là đang ngây người.
“Này! Trì ca!” Dương Hạo Hạo xúc một xẻng bùn hất đến trước chân Trương Thỉ: “Hồn đâu quay lại đi! Về nhà chơi game với nhau không?”
Trương Thỉ nương theo lực xẻng đứng thẳng người dậy, anh nhìn thoáng qua Dương Hạo Hạo, sau đó lại chuyển ánh mắt hướng đến đám nữ sinh vui đùa ầm ĩ cách đó không xa. Anh có một đôi mắt trời sinh cực kỳ đẹp, dạng như mắt phượng, mắt hai mí hình dáng cực kỳ rõ ràng, lông mi đen nhánh vừa dài vừa dày, vốn dĩ là hình dạng cực nữ tính, nhưng bởi vì con ngươi có màu đen như mực, ngược lại càng có vẻ bình tĩnh tuấn tú.
Người anh nhìn chính là Điền Tâm, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt: “Được, nhà cậu hay nhà tôi?”
“Nhà cậu, chắc chắn là nhà cậu!” Dương Hạo Hạo cười cực kỳ chân chó: “Đánh game xong tớ còn muốn chép bài tập cậu đó, nếu ở nhà tớ mà chép bài, ba tớ không đánh chết tớ mới lạ.”
Nhà họ Dương và nhà họ Trương ở cùng một tiểu khu, ở cùng còn có nhà Điền Tâm, tuy nói bây giờ Dương Hạo Hạo và Trương Thỉ thường xuyên chơi cùng nhau, nhưng thật ra, khi Dương Hạo Hạo nghỉ hè năm lớp chín nhà họ Dương mới dọn đến đây, Trương Thỉ và Điền Tâm mới thật sự là thanh mai trúc mã.
“Ngày hôm qua mẹ Điền Tâm nói với mẹ tớ, tài xế nhà cô ấy tạm thời có việc, không có cách nào đón cô ấy tan học, cho nên để tớ tiện thể đi cùng.” Dương Hạo Hạo nói xong cũng nhìn thoáng qua phương hướng Điền Tâm, cô gái nhỏ trời sinh da trắng nõn sạch sẽ, lúc cười rộ lên hai má có hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dưới tóc mái là một đôi mắt tròn xoe như quả hạnh, mềm mại ngoan ngoãn, lúc này đang xách thùng nước, vừa cùng bạn học trò chuyện trên trời, vừa tưới cây.
“Nhà tớ chuyển đến đây sắp 2 năm rồi, cũng không nhìn thấy cậu và Điền Tâm nói chuyện, Điền Tâm có việc, người đầu tiên mẹ cô ấy tìm đến cũng là tớ. Theo lý thuyết hai nhà các cậu gần nhau, quan hệ ba mẹ lại tốt, người đầu tiên tìm không phải là tớ mới đúng.”
“Tớ nghe người ta nói trước năm lớp chín quan hệ của hai người rất tốt, mỗi ngày luôn cùng nhau đến trường, cụm từ thanh mai trúc mã này chính là nói các cậu.”
“Nhưng bây giờ nhìn hai người, nếu nói quan hệ không tốt cũng không đúng, nhưng lại giống như hai người xa lạ, rốt cuộc hai người các cậu có chuyện gì vậy?”
Dương Hạo Hạo lải nhải, ngồi xếp bằng lâu nên hai chân tê dại, cậu vỗ vỗ mông đứng lên, hai chân run rẩy đi đến bên người Trương Thỉ, làm như anh em tốt tay vỗ lên trên vai Trương Thỉ, cười nhe răng trợn mắt: “Có thanh mai nhỏ nhắn đáng yêu như thế, cậu thật sự chưa từng động lòng sao?”
“Đừng phiền.” Trương Thỉ nhíu mày, hất tung cái tay đặt trên vai mình, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ: “Chuyện giữa tôi và cô ấy không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng. Chuyện này không cần nói nữa, sắp đến thời gian rồi chúng ta xuống chân núi tập hợp đi.” Nói xong thì cầm cái xẻng tự mình đi xuống dưới chân núi.
Vùng núi Nam Dương là chỗ ngoại ô của thành phố Z, đi xe buýt về trường mất hơn một tiếng đồng hồ. Các bạn trong lớp trồng cây tưới nước bận việc cả một ngày, khác hẳn với tràn đầy năng lượng khi mới bắt đầu vào buổi sáng, bây giờ một đám ngã trái ngã phải dựa vào trên chỗ ngồi ngủ gật.
Trương Thỉ lại không ngủ được, trong lòng cực kỳ khó chịu, mỗi năm ngày arbor đều như vậy. Dương Hạo Hạo không biết chuyện năm đó cũng rất bình thường, nhà cậu dọn đến đây là lúc nghỉ hè, đương nhiên không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Trên thực tế trừ ba mẹ hai nhà thì không ai biết rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Nếu, nếu khi đó không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, liệu có…
Trương Thỉ không nhịn được nhìn thoáng về hướng chỗ ngồi của Điền Tâm, lưng ghế quá cao, Điền Tâm trời sinh nhỏ xinh, một cái liếc mắt này ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy.
Anh tự giễu mà cười một cái, trên thế giới này làm sao có nhiều “nếu” như vậy.