*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Đậu Xanh
Khi thu dọn hành lý, cái gì bạn học Điền Tâm cũng muốn mang theo, chỉ riêng quần áo thôi mà cô đã chuẩn bị tận năm bộ, may mắn được mẹ Điền lý trí ngăn cản lại.
“Chỉ ở có một đêm, con mang theo nhiều đồ như thế là muốn ở luôn hay sao?”
“Mấy thứ linh tinh thì mang theo một đống, những thứ cần thiết sao không thấy con chuẩn bị thế?” Nói xong, mẹ Điền quăng ra một túi Okamoto 001 [1], “Mang theo cái này, chắc chắn cần dùng đến.”
[1] Mấy chị em từng trải chắc biết cái này, nó là bcs ở Nhật đấy!!!Vừa nhìn thấy cái hộp nhỏ hình vuông này, Điền Tâm còn chưa nhận ra nó là thứ gì, cô hiếu kỳ cầm lên đánh giá chung quanh, cho đến khi nhìn thấy chữ nhỏ trên đó mới vứt đi như thể cầm củ khoai nóng bỏng tay, sắc mặt ửng đỏ lên: “Mẹ! Mẹ, mẹ…”
“Những thứ khác mẹ cũng không nói nữa, đều là người từng trải, mẹ hiểu cả.” Nói xong, mẹ Điền vỗ vỗ đầu con gái, bà cười rồi đi ra khỏi phòng.
Để lại Điền Tâm một mình ngây dại và chiếc giường bừa bộn quần áo, cùng với hộp Okamoto 001 nằm trên đống quần áo vô cùng chói mắt.
Có nên mang theo không ta?
Mang theo vậy.
Dưới sự xung phong nhận việc của bạn Dương Hạo Hạo, mọi người quyết định tự lái xe đi trấn W.
Tài xế không ai khác chính là Dương Hạo Hạo.
Dương Hạo Hạo năm học trung học bị bắt cóc, bọn bắt cóc đã cắt đứt gân tay của cậu, tuy rằng kịp thời cứu ra ngoài, nhưng vẫn phải nghỉ học một năm. Một năm sau cả nhà Dương Hạo Hạo dọn đến Lục Thần Nhất Phẩm, Dương Hạo Hạo cũng chuyển đến học tại lớp của Trương Thỉ.
Dương Hạo Hạo lớn hơn mọi người một tuổi, khi học năm 2 đã lấy được bằng lái, lúc này cậu đang lái con xe Mercedes-Benz GLE mà ba cậu đã tặng cho cậu.
Vào lúc Lưu Viện Viện định mở cửa xe ra, cậu đạp vào chân ga lái về phía trước tầm 1 mét. Lưu Viện Viện đi về phía trước vừa định mở cửa lần nữa, Dương Hạo Hạo lùi ngược xe lại, lại lùi tầm khoảng 1 mét. Khi Lưu Viện Viện đi ngược về, cậu lại lái về phía trước, tới tới lui lui chừng vài lần, Lưu Viện Viện tức đến mức trực tiếp chạy đến bên ghế lái túm lấy cổ áo của Dương Hạo Hạo liều mạng đánh cậu.
Các thiếu nam thiếu nữ ồn ào náo nhiệt sắp xong hành lý thì lên đường, Trương Thỉ ngồi ở ghế phó lái, ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau.
“Dương Hạo Hạo cậu có được không đó? Sự an toàn của mấy người bọn tôi đều nằm trên tay cậu đấy nhé!” Lưu Viện Viện nói.
Dương Hạo Hạo nhìn Lưu Viện Viện từ trong kính chiếu hậu, thâm trầm nói: “Đừng bao giờ nói đàn ông ‘không được’.”
Chủ đề 18+ này đột nhiên đến không kịp phòng bị, Lưu Viện Viện tức đến mức lại muốn đập người, nhưng không thể làm gì vì tài xế đang lái xe không thể động thủ, chỉ đành hung hăng nói: “Được! Cậu đợi đó cho tôi!”
Chọc mọi người cười đến không ngừng.
Tuy rằng là tài xế mới, nhưng kỹ thuật của Dương Hạo Hạo vẫn rất ổn định, không có bất ngờ không có nguy hiểm, một nhóm người bình an đến trung tâm phục vụ khách du lịch của trấn W.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Dương Hạo Hạo có một câu hỏi xuất phát từ tận nơi đáy lòng…
“Tại sao Trương Thỉ và Điền Tâm ở cùng một phòng? Mà tôi phải ngủ một mình thế?”
Lý Tiếu ở bên cạnh đỡ trán không muốn để ý đến cậu nữa, còn Lưu Viện Viện thì trực tiếp tiến lên phía trước đập cho cậu một phát: “Cho cậu nói nhiều này! Nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần cậu có hiểu hay không hả!”
“A! Không phải… mọi người có chuyện gì thế?” Dương Hạo Hạo che đầu, vẫn không nắm bắt được tình hình.
Nhưng vẫn không có ai để ý đến cậu nữa, làm xong thủ tục nhận phòng, bốn người cầm thẻ phong trực tiếp đi theo lễ tân, Dương Hạo Hạo chỉ đành vội vã xách hành lý đuổi theo.
Cảnh sắc nơi cổ trấn rất đẹp, đi dạo cả ngày Điền Tâm cũng đã mệt, lúc này cô đang hưởng thụ khoảng thời gian hai người đơn độc hiếm có.
Con thuyền ở chính giữa sông nước lắc lư lảo đảo chậm rãi trôi về phía trước, Điền Tâm tựa vào lòng Trương Thỉ, cô ngồi trên mũi thuyền, nhìn hoạt động được tổ chức trên quảng trường ở phía xa xa, họ thả từng chiếc đèn Khổng Minh, nghe thấy tiếng nước róc rách bên tai, hòa với tiếng ếch kêu loáng thoáng ở nơi xa xa, cô thiu thiu muốn ngủ.
“Mưa hè chẳng biết xuân đã hết, một mối tình thâm mãi vấn vương.”
Điền Tâm đột nhiên khe khẽ mở miệng.
“Lúc nhỏ không nghĩ đến chuyện sau khi trưởng thành, hiện tại nghĩ đến, cứ như một giấc mơ.”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?”
Cô ngẩng đầu lên, anh đang nhìn đèn Khổng Minh ngập trời, chỉ có thể nhìn thấy vùng cổ thon dài của anh, nương theo hô hấp, yết hầu khẽ nhấp nhô lên xuống, đường nét cằm dưới sạch sẽ thon gọn.
Anh ôm chặt cô ở trong lòng, tầm mắt xuyên qua cảnh đêm sặc sỡ ở trước mắt, dường như đã nhìn thấy quá khứ, lại giống như nhìn thấy được tương lai.
“Sẽ thế. Em là nơi tâm trí anh hướng về từ khi còn nhỏ.”