Ngồi trên xe bò Viên Viên nói ý định của Tần Phong cho cha mẹ mình, cô nói với cha chiều xuống ao vớt thêm hai con cá, thịt một con gà hầm nấm. Cha mẹ cô nghe xong đều đồng ý, nhưng cảm thấy hơi buồn vì phải chia tay với những bạn nhỏ.
Có lẽ buồn nhất vẫn là Cảnh Hoành, cu cậu chơi với Tần lỗi rất là vui vẻ, vậy mà bây giờ phải chia tay chẳng biết khi nào mới gặp lại. Từ lúc lên xe cậu cứ buồn rầu ủ rũ, đến cả món bánh rán mọi khi cậu hay thích ăn cũng chẳng thấy ngon nữa. Tâm trạng này lây sang cả Tần Lỗi, cậu ta vẫn chơi chưa đã đâu, chưa gì đã đến ngày về rồi. Nhìn dáng vẻ của hai người Tần Phong liền nói:
“ Đừng buồn rầu ủ rũ nữa, khi nào em xuống nhà bác cả em chơi thì gặp lại bọn anh thôi, còn không thì nghỉ hè sang năm tụi anh lại về đây chơi chịu không?”
Nói xong thì đưa tay xoa đầu thằng nhỏ. Nghe xong Cảnh Hoành vui vẻ hẳn lên, lại ăn bánh rán vui chơi đùa giỡn cùng Tần Lỗi. Viên Viên nghĩ thầm đúng là trẻ con, từ thủ đô về đây đâu có đơn giản vậy, nhất là vào thời đại các phương tiện giao thông còn hạn chế như bây giờ. Với cô “cuộc vui nào cũng có lúc tàn”. Trong cuộc đời người đến người đi là lẽ thường tình, chỉ cần chúng ta quý trọng những phút giây bên nhau, xem nó là một kỷ niệm, một hồi ức đẹp của tuổi thơ là được.
Vừa đi vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã tới nhà, mỗi người một tay dọn đồ trên xe xuống, rồi xúm lại cùng nhau chuẩn bị bữa trưa. Người đứng bếp vẫn là Viên Viên, đầu tiên bắc nồi cơm, bếp bên kia thắng mỡ lợn, tuần này mỡ lợn hao quá mẹ cô nhìn con gái nấu ăn mà sót hết cả ruột. Biết làm sao bây giờ, muốn nấu ăn ngon phải tốn kém, phải bỏ được mỡ được gia vị chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT