Trên đường trở về nhà Dương Quế Hoa không hiểu nổi suy nghĩ của Lâm thị, tìm người làm mai mà không thèm nghe ngóng tính tình hoàn cảnh đối phương đã quyết định luôn. Nếu hôm nay mẹ chồng thị không đi chợ, không nghe ngóng hỏi thăm thì chẳng phải đã đẩy con bé Thảo Mi vào chỗ chết hay sao.
Dù là con gái cũng là do thị vất vả mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, sao nỡ đối xử với con bé như vậy. Đổi lại là Viên Viên của bà, không con gái bà mà tìm đối tượng phải trăm chọn nghìn tuyển mới được, chứ Không ai tuỳ tiện định ra như Lâm thị. Lời bà mai tin được thì lợn nái cũng biết leo cây, vậy mà Lâm thị tin không một chút nghi ngờ chứ.
Đại Vượng nghĩ, người ta nói “gừng càng già càng cay” quá ư là chính xác, lúc trước mẹ anh không đồng ý cho anh hai lấy Lâm thị. Theo lời bà con nhà nông mà người lả lướt mảnh mai như tiểu thư thời xưa sao mà làm việc được, lấy người này về chỉ để cưng chiều phục vụ thôi. Giờ đúng thật chị dâu hai anh không những yếu ớt vô dụng, giờ còn tham lam ngu dốt, chẳng biết sinh con nay còn không biết nuôi dạy con. Nhìn xem chị ta nuôi thằng con trai thành cái dạng gì, mấy đứa con gái thì giày vò khác gì cỏ cây.
Lấy vợ phải như vợ anh này vừa biết sinh, biết làm việc, biết nuôi dạy con cái, đúng là anh có mắt nhìn người không như anh hai anh. Dương thị ngồi bên cạnh không biết chồng mình đang đắc ý gì, nếu biết suy nghĩ trong đầu anh ta sẽ khịt mũi coi thường.
Viên Viên ngồi bên cạnh đang suy nghĩ về hướng đi của cốt truyện, trong truyện sau khi nữ chính nhờ sự trợ giúp của bà nội đã ngăn cản cuộc hôn nhân gây ra ác mộng cho chị cả mình ở kiếp trước. Sau đó thì bắt đầu cải tạo thằng em trai cặn bã của mình, còn chi tiết làm những gì thì cô chẳng nhớ nổi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT