Trên đường từ sông về nhà cô bắt đầu suy nghĩ, ở cái thời buổi cơm không đủ no, áo không đủ mặc, nhà nào cũng ba bốn đứa con. Thì nguyên việc nuôi con mình ăn học cũng là một vấn đề khó khăn rồi, chứ đừng nói chi đến nuôi cháu.
Suy cho cùng nuôi dưỡng cô đâu phải trách nhiệm của họ, đến cha mẹ ruột cô còn bỏ rơi cô thì còn mong chờ gì ở người khác.
Thật ra nếu chỉ nuôi ăn thôi thì cũng không khó, nhưng khổ cái lúc bà còn sống nguyện vọng của bà là muốn nuôi cô ăn học thành tài. Tính ra cô sắp mười tám, có ở nhà phụ giúp cũng chẳng được bao nhiêu năm, rồi cũng phải đi lấy chồng, lấy chồng thì cũng phải có ít của hồi môn. Ở quê cô thì ít nhất phải có chỉ vàng, cái xe đạp, gả chồng cho cháu mà không có gì chẳng phải sẽ bị người ta chọc cột sống, không làm người được hay sao.
Viên Viên nghĩ giờ học lên đại học thì không được rồi, chỉ có thể cố gắng học hết cấp ba rồi đi làm thôi. Nhưng cô biết làm gì bây giờ, ở nông thôn thì chỉ có làm ruộng với chăn nuôi. Nhưng giờ đây các cậu của cô có ý định thu hồi lại nhà lại ruộng. Một đứa trẻ không cha mẹ, không nhà cửa, không ruộng vườn thì ở nông thôn biết sống sao đây?
Lấy chồng ư, một người như cô muốn kiếm một tấm chồng ở quê nào có dễ, người ở quê cô có quan điểm: “Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, nhà đàng hoàng chẳng muốn người như cô. Và lại cô không cam lòng ở quê lấy chồng, từ nhỏ cô đã có mục tiêu là phải thành công để cho những người bỏ rơi cô, xem thường cô phải tiếc nuối và ngưỡng mộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT