Sau khi bà nội cô giao nhiệm vụ cho cháu gái xong liền ra về, chẳng buồn quan tâm cháu gái có đồng ý hay không. Viên Viên vừa móc bao tay vừa suy nghĩ xem mình nên hỏi Hạo Thiên về gia đình anh Hạo Kiên như thế nào? Chẳng lẽ lại hỏi thẳng cậu ta về gia đình anh Hạo Kiên như điều tra dân số? Còn lời nói tế nhị đường vòng cô không rành lắm, bà nội đúng là làm khó cô mà, hai kiếp làm người cô chưa bao giờ làm cái việc này đâu.
Viên Viên đang rối rắm suy nghĩ thì hai chị họ cô sang, tinh thần chị Thảo Mi tốt hơn hồi trưa rất nhiều, chào hỏi hai mẹ con Viên Viên xong là ngồi xuống móc len luôn. Mẹ cô gật đầu trả lời rồi coi như không biết chuyện gì xảy ra, bà làm một lúc liền đứng dậy tranh thủ ra đồng, để lại ba chị em trong nhà tiếp tục đan móc.
Nếu buổi sáng Viên Viên chỉ hơi mệt mỏi chán nản, thì buổi chiều ngồi một mình với hai chị họ cô cảm thấy hơi ngột ngạt còn có chút mất tự nhiên. Khác với cái Hạnh, hai chị họ cô là người hiền lành ít nói, ai hỏi gì thì trả lời cái đấy rất ít khi tìm cách bắt chuyện với người khác. Viên Viên cũng là người hướng nội, vả lại cô cũng không thân thiết với hai chị lắm nên cũng chẳng có chuyện gì để nói, thành thử ra ba chị em cứ ngồi đan móc chẳng ai nói với ai câu nào.
Tới tận khi cái Hạnh chạy vào thì bầu không khí ngột ngạt mới bị phá vỡ. Vừa vào tới nơi không kịp chào hỏi ai, cô bạn chạy luôn tới bàn rót một cốc nước uống ừng ực. Uống xong mới quay lại cái phản ngồi xuống chào hỏi hai chị em Thảo Mi, và kể cho Viên Viên nghe chuyện cô bạn mới đi hóng hớt được.
“Mình mới ở chỗ nhà thím Phùng liền chạy luôn sang đây! Trưa nay mẹ của Triệu Đại Chiến tới cửa đòi đánh thím Phùng, nhưng thím ấy đóng cửa không ra ngoài nên mụ ta đứng ngoài cổng chống tay lên hông chửi rủa, làm cho cả làng kéo đến xem. Từ ngày mụ ta bị đánh ghen đến giờ hôm nay tớ mới gặp lại, cứ nhìn quả đầu của mụ ta là tớ không nhịn được cười.”
Mới nói đến đấy cô bạn ôm bụng cười như điên, cười đã đời rồi mới đứng dậy tay chống hông bắt chước giọng nói dáng vẻ của Lương thị diễn lại nguyên văn lời của mụ.
“Con điếm họ Phùng kia mày ra đây cho bà, hôm nay tao không xé xác mày ra tao không phải là người. Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ thiếu đàn ông một tí là không chịu được, chân trong chân ngoài với biết bao nhiêu đàn ông trong cái thôn này không đủ à, mà còn dụ dỗ con trai của bà. Mày tự cầm gương soi lại mình coi, mặt thì già như trái cà mà còn ham trai trẻ, ngủ với đứa bằng tuổi con mình mà không biết nhục. Nếu nứng ………”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT