Giống như bạn già mình, ông Thụ cũng phiền não về hai đứa con dâu, một đứa thì lấy trộm của nhà mang về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Còn đứa kia lại ngồi ngoài chợ ăn quà, để người trong thôn nhìn thấy đi rêu rao khắp nơi, vậy cũng thôi đi nó có tiền muốn ăn gì thì ăn. Nhưng bây giờ còn đi ăn chịu ăn thiếu, để người ta tìm mẹ chồng đòi, đúng là gia môn bất hạnh mà. 
   
Cũng may còn có con vợ thằng tư vớt vát lại chút mặt mũi, nếu không ông sao dám đảm nhận chức trưởng thôn này. Thôi việc nhà với dạy bảo lại đám con dâu đã có bạn già lo, giờ ông còn phải lo việc trong thôn với tiền đồ của mấy đứa cháu. 

  Thế hệ con ngoài thằng cả ra, mấy đứa còn lại ông chẳng mong đợi gì hết. Nhưng đến đám cháu lại khác, ngoài đứa cháu đích tôn ra những đứa còn lại cũng không kém. Nhất là mấy đứa con của thằng tư, cả ba đứa cháu trai đều học rất khá, vừa thông minh nhanh nhẹn lại còn hiếu thảo. Nhưng tiếc nhất vẫn là con bé Viên Viên, nó mà là con trai có phải tốt hơn không, chỉ riêng con bé đã kiếm đủ mặt mũi cho ông rồi. Nghĩ đến đây ông càng hài lòng với vợ thằng tư hơn, bèn dùng giọng điệu mà ông cho là ôn hoà nhất nói với con dâu:
“Mẹ chồng con nói rất phải, nhà này không bao giờ chứa chấp cái loại ăn cháo đá bát. Con bé Viên Viên có lòng tốt mới dạy tay nghề kiếm tiền của mình cho các chị họ của nó, kiếm được ít hay nhiều là do năng lực mỗi người. Không thể vì lần này kiếm được tiền ít hơn lần trước mà quay ra oán trách được, như vậy khác gì làm ơn mà mắc oán. Lát nữa để mẹ chồng con sang hỏi cả nhà nó, nếu làm được thì nhận không thì thôi, để người ta biết còn đi kiếm người khác.”
   Thấy cha mẹ chồng đều đảm bảo Dương thị cảm thấy an tâm, anh chồng bà thì chẳng có vấn đề gì hết, người bà lo là chị dâu thứ hai kia kìa. Lâm thị là người rất ham tiền, chẳng phải cũng vì tiền mà chị ta tí nữa gả bán con gái hay sao. Lần trước hai chị em Thảo Mi làm có bốn ngày mà bà trả hai trăm nghìn, nếu lần này trả ít tiền hơn kiểu gì chị ta cũng có ý kiến. Nói ra nói vào thành ra nhà mình là người làm ơn mà mắc oán, thành thử bà cứ sang đây hỏi ý kiến mẹ chồng. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra đã có cha mẹ chồng đứng ra, chị dâu rất sợ mẹ chồng nên sẽ không dám làm yêu. Nhưng mà lần này Dương thị lo xa uổng công rồi, bây giờ nhà anh chồng bà do Chiêu Nhi quản gia bà trả tiền công ít hay nhiều Lâm thị cũng không có ý kiến. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play