Nắm tuyết nhỏ bị ấn vào trong ngực mà xoa xoa.
Gió lạnh không thể lùa vào chỗ họ, ánh mặt trời dần ló dạng sau mây mù, như phủ lên một làn bụi mỏng màu vàng kim.
Mục Du vẫn mặc chiếc áo khoác thường ngày anh hay mặc, hơi thở trên người thực ấm áp, dù cho có đứng bên mặt đường loang lổ đầy tuyết đọng đi chăng nữa, thì xung quanh anh cũng là một bầu không khí gia đình ấm cúng.
Trận tuyết lớn lần này dày đặc bao trùm cả một cánh đồng tuyết, thời điểm gió tuyết tàn sát bừa bãi, trời nhợt nhạt đi trông thấy, phảng phất đất trời chỉ còn một mảnh trắng xoá.
Nhưng một khi gió dừng tuyết ngưng, thì ánh mặt trời xán lạn sẽ phá tầng tầng mây, loé sáng ngập tràn tầm mắt.
Mục Du ngồi trên ghế dài, đem Tiểu Tuyết Đoàn lăn lộn đến dơ hề hề mà ủ ở trong ngực, từng chút từng chút một thật nhẹ mà vuốt lưng cho y.
Cục băng nhỏ quả thực đã hoà tan không biết tự bao giờ, phỏng chừng đã đem hết nước trên người mà khóc ra ngoài rồi. Đây cũng là lần đầu tiên tiểu gia hoả khóc lớn, khóc nhiều đến như vậy.
Nước mắt tí tách mà trào ra có lau kiểu gì cũng không dứt được, Yến Chuẩn vẫn đang gắt gao cuộn tròn trong lòng ngực Mục Du, gào khóc thật lớn. Như một con thú non nhỏ trên người chồng chất vết thương và sẹo, gắt gao bấu chặt lấy nhà của chinnhs mình.
......
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT