Kết thúc giờ nghỉ trưa thì mọi người lại tiếp tục được đi vào một khu vực thi đấu, nếu như Hứa Nguyệt Y đoán không sai thì lần tiếp theo này sẽ học về võ phòng thân sao?
Cơ mà sau đó cô lại nhìn sang Hoắc Ninh Tích... Dì nhỏ nhà cô còn cần học không nhỉ? Chắc là không cần thì mới là tốt nhất nhỉ?
Mặc dù cả hai khia đều không có ai thích những kiểu đánh đấm này, nhưng cũng phải hoàn thành cho học việc học thôi.
[...]
Kết thúc giờ học thì mọi người lại được ngồi lại và tìm những trò chơi khác để chơi với nhau, ban đầu có vài thành viên ở khoa máy tính muốn chơi những trò liên quan đến công nghệ, nếu như là trước kia thì chắc Tạ Mục Trì sẽ không có hứng thú, nhưng hiện tại, anh đang cực kỳ có hứng thú với nó luôn đó.
Vì là thi đấu theo đội, không phân biệt khoa nào, chỉ cần tổ hợp thành một đội là được. Lúc này Hoắc Ninh Tường còn định kéo Hứa Nguyệt Y vào đội của mình, nhưng cuối cùng nhóm của họ đã chọn cách bốc số ngẫu nhiên.
Chẳng biết duyên cớ gì mà Hoắc Ninh Tường và Phù Ngân Cát lại ở cùng một đội, Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì, còn Hoắc Ninh Tích đương nhiên là ở cùng chỗ với Kiều Luân Vũ rồi. Cứ như thế, cả ba đội liền bắt đầu tham gia vào cuộc chơi.
Vì nhiều người nên Tạ Mục Trì cũng sợ sẽ hỗn loạn, anh đưa tay nắm lấy tay của cô gái của mình, sau đó mới nói:
- Anh sợ chút nữa sẽ loạn, em đừng tách ra, biết chưa?
- Tạ Mục Trì... Cậu...
- Hửm? Anh làm sao?
- Không... Không sao cả.
Lúc này Tạ Mục Trì đang cố gắng giữ mình bình tĩnh, chứ nếu anh không kiềm chế thì đã sớm đè Hứa Nguyệt Y ngay tại đây rồi hôn cô rồi.
Vốn dĩ cái không khí xung quanh họ đang rất ngọt ngào thì đột nhiên Hạ Mỹ Tinh lại bước đến, cô ta nhìn cô, sau đó lại nhìn anh, nói:
- Mục Trì à, giáo quan nói là sỉ số của hai lớp sẽ dư ra, cho nên có thể chọn tổ đội ba người... Ba chúng ta... Có thể cùng đội không?
- Không thể.
Với bản tính của Tạ Mục Trì thì anh cực kỳ thẳng thắn, vừa đáp lời của Hạ Mỹ Tinh xong là liền đưa Hứa Nguyệt Y tìm chỗ ngồi trước.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hạ Mỹ Tinh thì ai nấy đều thấy buồn cười, lúc này Phù Ngân Cát còn nhìn cô ta, nói:
- Mỹ Tinh à, hay là cậu làm tổ đội với tớ nè. Tớ nghĩ Hoắc Ninh Tường sẽ không...
Còn chưa để Phù Ngân Cát nói xong, Hoắc Ninh Tường liền trực tiếp đưa tay bịt miệng cô ấy, còn nói:
- Đừng đem thứ bừa bãi về nhà, cậu muốn chết nhưng tôi còn muốn sống thêm vài năm.
Nghe vậy thì Phù Ngân Cát cũng gật đầu, lại còn bày ra vẻ "khó xử" nói:
- Xin lỗi Mỹ Tinh nha, ông chú nhà tớ có hơi khó tính, hay là cậu qua tìm đội khác đi nhé.
Khi này Hạ Mỹ Tinh đã biết Hoắc Ninh Tường không ưa mình rồi, cho nên cô ta cũng không có dại gì mà nhảy vào hố lửa.
Đến đây, Hạ Mỹ Tinh còn đang vọng tưởng được cùng đội với thủ khoa Hoắc Ninh Tích, nhưng Hoắc Ninh Tích đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói:
- Không thân, cảm ơn.
Còn tên "thê nô" như Kiều Luân Vũ thì đâu cần nói, Hoắc Ninh Tích nói gì thì đó chính là thánh chỉ, cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo mà không hề có động thái phản kháng gì.
Cứ như thế, Hạ Mỹ Tinh phải tìm một nhóm khác để tạo thành tổ đội.
Vì sau đó phải bốc thăm để có thứ tự thi đấu, nên Tạ Mục Trì lại càng được nước lấn tới hơn, dù rằng hai người đã có dỗ ngồi rồi nhưng anh vẫn lợi dụng nắm tay con gái nhà người ta, Hứa Nguyệt Y có ý định rút lại, nhưng anh lại nhíu mày, nói:
- Đừng động.
- Tạ Mục Trì... Bây giờ đâu có chạy loạn.
Nhưng tên vô sỉ xấu xa nào đó lại ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói:
- Tim anh loạn.
Gương mặt của cô vốn ngơ ngác nay lại đỏ mặt đến mức sắp nổ tung rồi. Tên này đúng là xấu xa quá đi! Làm cô không kịp đỡ thính rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thử hỏi cô phải làm sao đây!
Còn Hoắc Ninh Tích ở bên cạnh cũng chỉ biết rùng mình, nhìn sang Kiều Luân Vũ giống như đang "học hỏi", cậu ta còn định nắm tay của Hoắc Ninh Tích nhưng đã bị học bá nhà mình liếc một cái, nói:
- Thu cái tay thúi của cậu lại, đừng để tôi bẻ nó.
- Ách...
Sao vừa rồi Hứa Nguyệt Y nói rằng chỉ cần học lý thuyết là có thể áp dụng vào thực tế mà? Sao cậu ta và Tạ Mục Trì đọc cùng một loại sách, học cùng một lý thuyết.
Mà một người thì thành công nắm tay crush, còn khiến crush đỏ mặt ngại ngùng.
Còn một người lại bị crush phũ phàng, suýt nữa là bị bẻ gãy tay nữa chứ...
Rốt cuộc là sai ở đâu! Tại sao lại sai được chứ? Vô lý! quá vô lý!
Kiều Luân Vũ lúc này còn định cầu cứu thằng bạn thân của mình, nhưng cái tên mê gái Tạ Mục Trì đã sớm không thèm chú ý những người xung quanh rồi, anh cứ nhìn cô bằng cặp mắt si mê... Cô gái của anh lúc nào cũng đáng yêu.
Sắc mặt của Kiều Luân Vũ liền khó coi... Cái đồ mê gái! Cái đồ có sắc quên bạn! Cái đồ... Cái đồ thê nô!
Tức chết cậu ta rồi!
#Yu~