Mặc dù Hứa Nguyệt Y không biết tại sao Hạ Mỹ Tinh lại cổ vũ cho mình, nhưng ai quan tâm đâu chứ, thứ cô quan tâm bây giờ là phải làm nhiệm vụ bắn súng cho tốt thôi.
Sau khi Hứa Nguyệt Y đưa súng lên ngắm bắn thì Hạ Mỹ Tinh ở đây là cười nhạt một cái, ngay sau đó cô cũng bóp còi.
Ban đầu Tạ Mục Trì còn nghĩ cô gái nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn nhà mình chỉ cần có điểm là được, nhưng sau đó Tạ Ân Quốc lại khá ngạc nhiên với điểm số, lại nói:
- Hứa Nguyệt Y, 98 điểm!
Là đứng đầu của ngày hôm nay đó! Đến cả người như Tạ Mục Trì, anh từng tiếp xúc với súng cũng chỉ có 97 điểm thôi... Ấy vậy mà cô gái nhỏ của anh... Lần đầu chơi súng... Lại được điểm gần như là tuyệt đối.
Thành tích của cô làm cho đội khác ngạc nhiên một thì đội nhà ngạc nhiên tới mười. Đặc biệt là Hoắc Ninh Tích và Hoắc Ninh Tường... Từ trước đến nay họ còn nghĩ cháu gái của mình luôn dịu dàng, đằm thắm, không chơi với đánh đấm chứ? Sao tự nhiên lại có thể bắn giỏi như thế chứ?
Phù Ngân Cát nhìn cô, sau đó lại nói:
- Y Y à... Cậu nghịch thiên sao? Sao có thể bắn được gần như tuyệt đối như vậy?
- Lý thuyết nắm vững thì thực hành cũng dễ mà.
Phù Ngân Cát cạn lời, thế giới của học bá đa dạng như vậy sao? Bảo sao các học bá từ trước đến nay hay than nhàm chán, hóa ra là cảm giác này.
Kiều Luân Vũ cũng chỉ biết lắc đầu, Phù Ngân Cát này đúng là ngốc quá đi, hỏi làm chi cho bị đả kích tinh thần không biết nữa. Đúng là ngốc nghếch mà.
Tạ Mục Trì liền bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, xoa xoa tay cô, nói:
- Không bị thương chứ?
- Không có, chơi cũng rất vui.
Mặc dù câu trả lời có hơi sỉ nhục người khác, nhưng anh vẫn yêu chiều mà gật đầu, cô bé của anh chơi vui là được rồi, còn ai chịu đả kích thì cứ kệ họ đi.
Sau trận đấu súng là giờ ăn cơm trưa, đương nhiên Tạ Mục Trì vẫn là người đi lấy cơm cho Hứa Nguyệt Y, nhưng anh còn chưa lấy được suất thì Tạ Ân Quốc đã đi đến, đặt vào tay một túi thức ăn, nói:
- Mẹ nói không được để con dâu của mẹ chịu khổ. Anh hai à, chuyện này anh tự xử lý đi, em không quản.
Nói xong Tạ Ân Quốc liền rời đi liền, Tạ Mục Trì nhận túi đồ ăn cũng có ngó vào xem một chút... Ừ... Đúng là mẹ con ruột có khác, những món mà Tạ Mục Trì thích ăn... Đều không có!
Thay vào đó chỉ toàn là món mà Y Y thích ăn. Bảo sao! Bảo sao mấy hôm trước bà ấy cứ nằng nặc đòi anh nói ra những thứ mà cô thích, còn tưởng là muốn chuẩn bị sớm một chút, chờ ngày nào đó anh đem được vợ về nhà thì bà ấy sẽ trổ tài nấu nướng cho cô ăn. Ai mà có ngờ... Ai mà có ngờ đâu mẹ anh lại chuẩn bị cơm cho con dâu ngay và luôn, chẳng những thế mà còn bỏ quên con trai mới cay chứ.
Nghĩ đến đây, Tạ Mục Trì liền phải tự dặn lòng mình "Cô ấy là cô bé của mình, không được hơn thua, không được hơn thua, không được hơn thua!"... Cái gì quan trọng phải nhắc ba lần!
Bữa trưa hôm đó thì Tạ Mục Trì cũng đã đem phần ăn đến cho Hứa Nguyệt Y, tuy rằng mẹ anh chỉ nấu có "một phần" cho con dâu nhưng lại đầy ú ụ, cuối cùng là bữa trưa đó cả nhóm đều được ăn no nê.
Tuy nhiều người biết chuyện đó là không hợp quy củ, nhưng biết sao... Người ta có tiền, người ta đi cửa sau, không chỉ vậy mà người ta chỉ là chăm sóc cho con dâu thôi, chứ đâu phải chăm lo cho con trai...
Ăn trưa xong cũng được nghỉ trưa một chút, tranh thủ lúc này Hoắc Ninh Tích lại đi đến chỗ của Hứa Nguyệt Y, cô ấy nhìn xuống chỗ đồ mà Khương Tuệ Lương đã chuẩn bị cho "con dâu" liền cảm thán, nói:
- Y Y à, mẹ của Tạ Mục Trì đúng là thương cháu thật đó. Cháu xem đi nè, kem chống nắng này là hàng nhập khẩu loại một, số lượng rất ít luôn đó nha. Mỗi ba tháng mới mở bán một lần, mà hình như chỉ mở bán có mấy chục chai thôi.
Hứa Nguyệt Y nhìn vào kem chống nắng, sau đó lại nhìn sang một số vật dụng mà mẹ anh đã chuẩn bị, trong lòng khó mà kiềm được sự rung động.
Mặc dù trước khi mẹ cô quay về Nhâm thành là đã chuẩn bị cho cô khá đầy đủ rồi, chỉ còn chờ khi nào cô đi thì cầm thêm vài thứ thôi. Nhưng ai mà có ngờ... Mẹ của anh không chuẩn bị cho anh cái gì, thay vào đó lại chuẩn bị cho cô nhiều như vậy... Cũng có chút ngại đấy chứ...
- Y Y, cháu thích Tạ Mục Trì không?
- Dì nhỏ, dì nói gì vậy chứ?
- Mặc dù nhìn mặt của cậu ta hơi gợi đòn một chút. Nhưng dì nhỏ nhìn ra, Tạ Mục Trì thật sự rất thích cháu. Cái cách cậu ta cuống lên khi sợ cháu hiểu lầm mối quan hệ của cậu ta và Hạ Mỹ Tinh đã cho dì thấy. Tạ Mục Trì này, đã định cháu làm bạn đời rồi.
Gương mặt nhỏ của Hứa Nguyệt Y có hơi đỏ lên một chút, cô liền nhỏ giọng nói:
- Bạn đời gì chứ... Cháu còn chưa nghĩ đến đó đâu.
Chưa nghĩ tới thì cái biểu cảm ngượng ngùng này là sao?
Hoắc Ninh Tích chỉ cười, rồi lại vươn vai, nói:
- Xem ra cải trắng nhà chị hai... Sắp bị bế đi rồi.
- Dì nhỏ à!
- Là bế tận gốc luôn mới tài chứ!
- Dì nhỏ!
#Yu~