“Vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi, vãi!” Tô Văn Quý nhảy dựng văng tục không ngừng. Thời Kim Lam và Tô Khê Khả đi đằng trước nghe thấy vậy thì thắc mắc quay đầu.
Đến lúc thấy chúa ngang ngược mồm to nào đó bị một cánh tay kẹp cổ đến nổi phải lè lưỡi thì hai người thoáng kinh ngạc. Sau đó khi nhìn thấy gương mặt của bóng người kia, cả hai đồng loạt cạn lời.
Vương Trạch Khải cao lớn dễ dàng kẹp cổ Tô Văn Quý, bật cười ranh mãnh: “Cục cưng Quý Quý, kêu gì thế? Nhát gan đến thế à?”
Tô Văn Quý đang định cầu cứu nghe thấy biệt danh quen thuộc này thì nheo mắt lại, nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt châm chọc của Vương Trạch Khải, thế là lại văng thêm một từ “Vãi”.
Cậu ấy không do dự nâng cánh tay lên và thục khuỷu tay ra phía sau. Vương Trạch Khải lập tức kêu la oai oái rồi buông lỏng tay. Tô Văn Quý vừa được tự do thì lập tức mắng chửi không ngừng như cái khẩu pháo liên thanh...
“Cục cưng cái con mẹ nhà cậu! Cả nhà cậu mới là cục cưng á! Ông đây nhát gan chỗ nào? Cậu cút vào góc cho mình, xong để mình hù cậu y hệt vậy xem cậu có sợ hay không?”
Cậu ấy nói tù tì liên tục mấy câu, khiến Vương Trạch Khải đau đầu che tai lại, vô cùng hối hận vì đã trêu chọc khẩu pháo liên thanh này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT