“Vì sao cô lại giúp tôi?” Cô gái mặc quần jeans khẽ hỏi, giọng nói cô ta cứ đều đều, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nếu chỉ nghe tiếng thì có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cô ta là người dịu dàng, dễ sống chung.
Và hiển nhiên cô ta cũng là người như vậy thật.
Thời Kim Lam giơ tay đánh ngất người phụ nữ mập mạp, sau đó ngờ vực hỏi ngược lại: “Tôi là học sinh ba tốt được cả trường bình chọn đấy, chẳng phải nên coi việc giúp người là niềm vui à?”
Nếu bây giờ trước ngực cô có một chiếc khăn quàng đỏ thì chắc chắn nó đang tự hào tung bay.
Trương Triết Huy ngồi ở hàng ghế sau nghe cô thì nói vậy thì chỉ biết giật giật khóe miệng, nghe thôi cũng biết cô đang lừa ma dối quỷ rồi. Anh ấy dám cam đoan nếu Thời Kim Lam phát hiện bọn buôn người trong tình huống bình thường thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát trước, cô sẽ không xông xáo ra tay trực tiếp ngay đâu.
Đương nhiên cô gái mặc quần jeans cũng thấy rất cạn lời. Cô ta im lặng một lúc như để chấp nhận hình tượng mà Thời Kim Lam vẽ nên, sau đó nhẹ giọng than thở: “Cô không sợ mình sẽ bị bọn buôn người theo dõi à? Bọn họ không chỉ có mỗi hai thành viên thôi đâu, mà còn có rất nhiều người nữa... Rất nhiều, cực kỳ nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play