Đào Hân bịt chặt miệng. Giá trị tỉnh táo vốn đang dần tăng trở lại sau cú sốc suy sụp ban nãy, nay lại giảm thẳng xuống 49, và vẫn còn tiếp tục giảm.
Thời Kim Lam vỗ vai cô ta, ngồi xổm xuống mò mẫm tìm dưới bàn. Tay cô nhanh chóng đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, lạnh như băng.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 phát hiện vật phẩm manh mối “Lời chúc phúc của ông già Noel”, chi tiết vật phẩm như sau...]
[Tên vật phẩm: Lời chúc phúc của ông già Noel]
[Loại hình: Vật phẩm manh mối]
[Phẩm chất: Bình thường]
[Có thể mang ra khỏi màn chơi không: Không]
[Lưu ý: Lễ Giáng Sinh sắp tới, ông già Noel thân mến sẽ phát quà Giáng Sinh cho mỗi đứa trẻ vào đêm Giáng Sinh, nhớ chờ đợi nha~]
Thông tin vật phẩm hiện ra trước mắt Thời Kim Lam, nhưng không có hướng dẫn sử dụng. Sau khi đọc xong, cô thò tay vào lấy món quà ông già Noel để dưới bàn ra.
Món đồ chơi tiếp tục kêu leng keng. Đây là mô hình ông già Noel ôm một chiếc vớ Giáng Sinh trong lòng đang ngồi trên xe trượt tuyết, trên thân tỏa ra hai luồng ánh sáng trắng, đỏ đan xen. Khuôn miệng của ông già Noel bằng gỗ cứ mấp máy theo tiếng nhạc thiếu nhi kinh dị, cả cơ thể cũng không ngừng lắc lư, trông có vẻ giống loại đồ chơi dùng để chơi khăm*.
*Tricky toys, một dạng đồ chơi thường được dùng trong các ngày lễ như Halloween hay ngày Cá tháng Tư để hù dọa, chơi khăm người khác. Ví dụ như mặt nạ đầu lâu trong ngày lễ Halloween, hay túi xì hơi, túi hôi...
“Leng keng, leng keng, jingle bells. Chúng tớ dọa người ta vui lắm, đang ngồi trên giường cậu đây. Leng keng...”
Lời hát không chỉ có một câu. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Đào Hân, Thời Kim Lam dí ngón tay dưới hàm ông già Noel, dùng sức đẩy khiến ông già Noel phải khép miệng lại, tiếng nhạc thiếu nhi cũng theo đó mà dừng lại.
Đào Hân không dám lại gần Thời Kim Lam, chỉ biết dùng nhiều sức hơn để bịt chặt miệng. Động tác này khiến gương mặt cô ta bị hằn ra vệt đỏ.
Trong tình huống quỷ dị thế này, một người bình thường dù không bị dọa đến kinh hồn bạt vía thì cũng sẽ không thể bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra được.
Cô ta bỗng thấy bóng dáng “Trương Tiểu Thục” dần trở nên mơ hồ, ký túc xá cũng tối mờ hơn. Một luồng khí lạnh lẽo quấn quít nơi cổ chân cô ta, rồi lại thăm dò mân mê lên trên.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thời Kim Lam hơi nhíu mày, búng tay một cái bên tai Đào Hân. Khi thấy đôi mắt hỗn loạn của cô ta đã lấy lại tinh thần thì mới nói: “Giá trị tỉnh táo của cô còn bao nhiêu?”
Đào Hôn đột nhiên cắn đầu tươi, khi nếm được vị máu tươi nhàn nhạt thì mới phát hiện dưới cổ chân làm gì có luồng khí lạnh nào, và bóng dáng “Trương Tiểu Thục” cũng không hề nhòe đi. Cô ta đã từng chơi game và đọc khá nhiều tiểu thuyết, vì vậy biết giá trị tỉnh táo có liên quan tới độ lý trí của một người. Nếu giá trị tỉnh táo giảm xuống thì chứng tỏ khả năng nhận thức của tâm lý cô ta cũng đang giảm xuống.
Ngay khi cô ta thầm nghĩ “Xem giá trị tỉnh táo bằng cách nào”, trước mắt lập tức hiện ra một thanh năng lượng. Hiện tại năng lượng trong thanh chỉ còn khoảng một phần ba ban đầu, hiển thị con số 41 và vẫn đang tiếp tục giảm xuống 40.9, 40.8...
“Làm... Làm sao bây giờ? Giá trị tỉnh táo của tôi chì còn có 40...” Đào Hân hoảng sợ, tốc độ giảm xuống của giá trị tỉnh táo lại càng nhanh.
Cô ta vừa thấy sợ sự bình tĩnh quá mức của Thời Kim Lam, vừa vô thức sinh ra cảm giác ỷ lại một kẻ cùng là con người giống mình là cô.
“Bình tĩnh chút đi, chỗ này chỉ là trò chơi thôi mà. Hơn nữa đây còn là màn chơi tân thủ, không đáng sợ như cô nghĩ đâu, đừng tự dọa bản thân.” Thời Kim Lam an ủi một cách qua loa.
Cô không biết cách an ủi người khác, bởi dù sao bình thường cô với bạn bè toàn “mày cút, mày biến”, “bố mày, bố tao”, đã bao giờ gặp người yếu đuối thế này đâu.
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ vô dụng thôi mà.” Ngón trỏ của Thời Kim Lam vẫn đang đặt dưới hàm ông già Noel. Khi cô nói, ngón tay bỗng dùng sức khiến ông già Noel mở miệng, tiếng nhạc thiếu nhi leng keng đầy quái dị lại vang lên.
“Cạch...” Tiếng nhạc thiếu nhi biến mất.
“Cạch...” Leng keng.
“Cạch...” Lại biến mất. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Cạch...” Leng keng.
Như thể đã tìm được món đồ chơi thú vị nào đó, cô cứ hết mở lại đóng miệng ông già Noel làm tiếng nhạc thiếu nhi đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất. Tình huống này còn khiến người ta sởn gai óc hơn cả nội dung bài hát kia.
Trái tim nhỏ bé của Đào Hân run lẩy bẩy, trong lòng thầm niệm...
Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh...
– Phòng livestream số 54088 –
[... Ờ thì, sao tôi cảm thấy người chơi này có hơi kỳ lạ, cô ta là người bình thường thật hả?]
[Lần đầu tiên thấy có người chơi đùa bỡn vật phẩm ông già Noel kiểu này, quá đáng quá đi]
[Cái này là lấy độc trị độc trong truyền thuyết đúng không? Chỉ cần mình kinh dị hơn cả ma quỷ thì kẻ bị dọa kinh hồn bạt vía chính là ma quỷ [Đầu chó]]
[A a a a a tôi thích người chơi này quá, tôi phát chán tiết mục boss hù dọa người chơi lắm rồi [Đã thưởng địa lôi x1]
——
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 nhận được quà tặng đồng tiền ác mộng x100 từ người xem livestream]
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở khóa “Cửa hàng ác mộng”, đồng tiền ác mộng được dùng để mua sắm vật phẩm trong cửa hàng, người chơi hãy sử dụng tiết kiệm.]
Động tác đùa nghịch ông già Noel của Thời Kim Lam khựng lại. Cô chỉ tự hỏi vài giây, không lập tức tìm hiểu “livestream” và “cửa hàng ác mộng” ám chỉ điều gì ngay.
Đào Hân thấy cô dừng lại thì nuốt một ngụm nước miếng, sau đó sợ hãi dò hỏi: “Vừa rồi cô làm gì vậy?”
Thời Kim Lam giữ ông già Noel đang lắc lư lại, nói: “Xem cấu tạo của nó. Chỉ là một món đồ chơi dùng để chơi khăm thông thường thôi, có thể là loại điều khiển từ xa, cũng có thể là loại tự động.”
“Điều khiển từ xa?” Ánh mắt Đào Hân mờ mịt, không hiểu sao món đồ chơi làm bằng gỗ này có thể bị điều khiển từ xa được?
Thời Kim Lam chỉ chiếc khăn choàng cổ phía sau ông già Noel, ở đó có một chiếc đèn cảm ứng nho nhỏ. Khi tiếng nhạc thiếu nhi vang lên, cả người ông già Noel sẽ phát ra ánh sáng trắng, đỏ, vậy nên sẽ rất khó phát hiện chiếc đèn cảm ứng trong hoàn cảnh tối đen thế này.
“Ý cô là... Có người đang điều khiển món đồ chơi này từ xa để dọa chúng ta?” Lông tóc cả người Đào Hân dựng đứng. Suy đoán này còn đáng sợ hơn việc cô ta vô tình đụng phải công tắc bật mở của ông già Noel.
Thời Kim Lam lắc đầu, lấy một chiếc điều khiển từ xa to bằng ngón tay cái từ giá sách lộn xộn ra, nói: “Điều khiển đang ở đây. Vừa nãy cô vô tình đụng trúng nó.”
Khớp nối phần miệng của món đồ chơi rất lỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút là sẽ mở miệng nó ra để phát nhạc được ngay.
Đào Hân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thời Kim Lam nhét món đồ chơi ông già Noel vào túi. Cô ta muốn thở phào cho hết, nhưng có thở thế này cũng chẳng thở được.
Thời Kim Lam không để ý phản ứng của cô ta, sau khi xác định ông già Noel trong túi sẽ không rơi ra thì nói: “Lát nữa tôi còn có nhiệm vụ phải làm. Cô có nhận được nhiệm vụ gì không?”
Màn chơi này là màn chơi sinh tồn, tức là chỉ cần sống sót trong thời hạn quy định và hoàn thành nhiệm vụ là được. Vật phẩm ông già Noel là vật phẩm manh mối, thông thường sẽ dùng để giải đố. Thời Kim Lam vẫn chưa biết sau này hệ thống sẽ còn phát nhiệm vụ gì, vì vậy tạm thời không định chia sẻ vật phẩm ông già Noel.
Đào Hân ậm ừ mấy tiếng, vội nói: “Có! Có! Nhiệm vụ của tôi là ra ban công phòng ký túc số 404 vào giờ Tý tối nay để... Rửa mặt trước gương...”
Càng nói, giọng cô ta càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng tưởng như kẹt lại trong họng.
Chưa nói đến sự bất thường trong phòng ký túc xá, chỉ riêng việc rửa mặt trước gương vào lúc nửa đêm thôi cũng đủ đáng sợ rồi. Bởi thông thường gương chính là vật dụng liên quan đến mấy chuyện ma quỷ.
Thời Kim Lam “A” một tiếng, “Nhiệm vụ của cô đơn giản hơn tôi đấy.”
Cô phải đợi đến khi “Ánh trăng sáng tỏ” thì mới đọc diễn cảm bài thơ thành tiếng được.
Đào Hân tò mò hỏi: “Nhiệm vụ của cô là gì?”
Thời Kim Lam lập tức nói ra nhiệm vụ của mình. Cô đi tới chỗ cửa sổ sát đất thông ra ban công. Con lăn trượt cửa đã cũ kỹ nên cô phải dùng sức đẩy thì mới mở được.
Khi con lăn di chuyển đã ma sát với vách trượt, tạo ra những âm thanh bén nhón chói tai hệt như móng tay cào lên cửa kính.
Bình thường Đào Hân hay nghe thấy âm thanh này, lúc ấy cũng chẳng cảm thấy gì. Nhưng khi ở trong hoàn cảnh hiện tại, cô ta bỗng cảm thấy ghê người đến lạ, thế là vội chạy tới phía sau Thời Kim Lam để tìm kiếm chút cảm giác an toàn ít ỏi.
Cô ta do dự nói với Thời Kim Lam, “Vậy chẳng phải là cô sẽ phải làm ồn trong ký túc xá à?”
Cô ta vẫn nhớ sơ nội quy ký túc, đại khái là không được đi lung tung, không được làm ồn trong ký túc xá, nếu gặp ma thì phải thầm nhẩm lại những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
“Dì quản lí ký túc chỉ ghét những học sinh làm ồn, nhưng đâu ai bảo sau khi làm ồn thì sẽ bị gì? Chắc chẳng có gì chuyện to tát đâu.” Thời Kim Lam đẩy hết cửa sổ sát đất ra, bước ra ban công, đưa mắt nhìn lên trời. Ánh trăng vẫn còn núp sau tầng mây khiến cô không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trong đầu Đào Hân lặp đi lặp lại câu “Chắc chẳng có gì to tát đâu” của Thời Kim Lam, khóe miệng giật giật. Sao từ miệng cô thốt ra thì nghe có vẻ dứt khoát, trôi chảy thế nhỉ.
Có vẻ Thời Kim Lam hiểu được cô ta đang nghĩ gì, thế là giải thích: “Trong nội quy có ba loại cảm xúc, đầu tiên là không thích, tiếp đó là ghét, cuối cùng là rất ghét.”
“Mà nội quy số ba là dì quản lí ký túc xá rất hận học sinh nhắc tới ma quỷ. Cô cảm thấy khi cảm xúc của một người đã đạt đến ngưỡng thù hận thì họ sẽ làm gì?” Thời Kim Lam hỏi ngược lại.
Đào Hân nghe cô nói vậy thì run lên, giá trị tỉnh táo mới chậm chạp tăng lên 42 đã tụt xuống 41.
Tuy nhiên có một câu Thời Kim Lam chỉ nghĩ tới mà không nói...
Mặc dù loại hình màn chơi là ma quỷ, kinh dị, nhưng có ai dám vỗ ngực đảm bảo mấy NPC con người sẽ không giết người chứ?
Nhân vật trung tâm trong ba điều nội quy của ký túc đều là dì quản lí ký túc xá. Nếu màn chơi này có một mạch truyện hoàn chỉnh, vậy có lẽ dì quản lí ký túc xá là một nhân vật rất quan trọng. Cho nên dù có bị xử phạt khi vi phạm điều cấm của bà ta thì cũng là chuyện thường tình thôi.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở khóa nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc xá”. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 0%]
Thời Kim Lam: “...”
Không phải chứ? Cô chỉ dùng đầu óc ngẫm nghĩ một chút mà đã mở khóa nhiệm vụ ẩn à?
Đào Hân không biết chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà Thời Kim Lam đã nghe được tiếng thông báo của hệ thống liên tục mấy lần. Sau khi chấp nhận sự thật mình đã tiến vào thế giới trò chơi, giá trị tỉnh táo của cô ta không dao động mãnh liệt như trước nữa. Lúc này cô ta cũng đang cố gắng quan sát tình hình xung quanh.
Ánh sáng ngoài ban công nhiều hơn trong phòng ký túc một ít, nhưng dù sao cũng đang là buổi tối nên cũng chỉ có hạn. Nếu nhìn thẳng ra bên ngoài thì có thể nhìn thấy ban công của phòng ký túc đối diện.
Sào phơi quần áo được lắp song song bên ngoài ban công, bên trên có treo một vài chiếc móc quần áo. Ban công được thiết kế dạng không gian mở nên có thể nhìn thấy vài bộ đồng phục học sinh được treo bên ngoài, ngoài ra trên mép ban công còn có một đôi giày thể thao được bao bọc lại bằng giấy. Trông chẳng khác gì ký túc xá bình thường.
Đào Hân thở ra một hơi, tầm mắt di chuyển tìm kiếm chiếc gương được yêu cầu trong nhiệm vụ của mình, sau đó lập tức bắt gặp một chiếc gương treo tường hình vuông có cạnh dài khoảng 30 xăng-ti-mét.
Cô ta ổn định tâm trạng, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nên khe khẽ nói với Thời Kim Lam: “Sắp giờ Tý rồi, bây giờ tôi... Bắt đầu nhiệm vụ đây. Cô có thể đứng trông tôi không? Tôi có hơi sợ...”
Cô ta biết Thời Kim Lam không có nghĩa vụ phải luôn giúp đỡ mình. Nhưng nếu không có người ở bên thì cô ta thật sự không dám làm nhiệm vụ.
Thời Kim Lam gật đầu, cô cũng không định đi đâu khác, “Tôi sẽ đứng đây xem, có chuyện gì thì sẽ kéo cô ra.”
Đào Hân liên tục nói cảm ơn. Cô ta không dám dời chậu rửa mặt và khăn lông trong ký túc xá ra chỗ khác, mà mở vòi nước của bồn rửa mặt ra luôn. Dù sao trong nhiệm vụ cũng không nói phải rửa thế nào, chỉ cần rửa trước gương là được.
Cô ta đặt tay lên vòi nước, những ngón tay lạnh đến run lên, khiến cô ta nhớ tới mấy chi tiết “máu đỏ”, “một nhúm tóc”, “một con mắt” trong chuyện ma mình từng nghe. Cô ta mạnh mẽ lắc đầu đuổi hết những thứ đó ra ngoài, chậm rãi mở khóa vòi nước.
Dòng nước to bằng ngón tay chảy xuống, không có mấy thứ linh tinh mà cô nghĩ xuất hiện khiến đáy lòng Đào Hân thoáng thả lỏng. Cô ta đưa tay hứng một lượng nước nhỏ khiến ngón tay đỏ bừng lên vì lạnh, sau đó lau mặt.
Nhiệt độ lạnh giá khiến hai hàm răng cô ta run lên lẩy bẩy. Đào Hân không nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, thế nên đành mím môi tiếp tục hứng nước.
Lúc này, ánh trăng ló ra từ sau tầng mây, lặng lẽ chiếu rọi ban công, đồng thời cũng chiếu sáng mặt gương.
Đào Hân cảm giác được gì đó, thế là đưa mắt nhìn vào gương.
Trong gương có một cô gái gương mặt mờ nhòe mặc chiếc váy trắng, hiện tại đang bắt chước động tác rửa mặt lúc nãy của cô ta. Sau khi phát hiện có người nhìn mình, cô gái nhoẻn miệng cười với Đào Hân đứng bên ngoài gương.
Hàm răng trắng muốt nghiến chặt như răng cưa vương vụn thịt máu, hai môi đỏ mọng nứt nẻ, khóe miệng căng ra đến tận khi chạm phải mang tai thì cô gái mới mở miệng, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi dưới.