Khuê Anh Vi Tú

Chương 2


7 tháng


 

Tháng ba, hoa đào bắt đầu nở rộ.

Tuỳ Cẩn Vũ sai người đưa thiệp, mời ta đến ngự hoa viên ngắm cảnh du xuân.

Ta vốn không muốn đi.

Từ khi Hà Vi xuất hiện, ta đã nghĩ đến chuyện hủy hôn.

Nhưng lúc trước, phụ thân vì ta nên mới đứng sang phe ủng hộ Thái Tử.

Bệ hạ đã ban thánh chỉ xuống, mối hôn sự này đã sớm không đơn giản là chuyện của hai người nữa rồi.

Rút dây động rừng, tiến thoái lưỡng nan.

Nha hoàn Tiểu Viên khuyên ta:

“Tiểu thư, ngài là Thái Tử Phi, là Hoàng Hậu tương lai. Ngài cũng nên học cách quản lý hậu cung rồi.”

“Cho dù ngài không gả cho Thái Tử thì nam nhân khác cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, coi như chúng ta luyện tập trước.”

Ta cười chua chát.

Cười bản thân quá ngây thơ.

 

Ngây thơ cho rằng chỉ cần ta đủ cố gắng thì sẽ có được cái kết trọn đời trọn kiếp với người mình yêu như trong thoại bản.

Tuỳ Cẩn Vũ xem như vẫn còn có chút lương tâm, tự mình sắp xếp xe ngựa lớn đến đón ta.

Vừa lên xe ta đã chú ý đến Hà Vi cũng ở trong.

Nàng ta đang ghé sát người vào Thái Tử, ép hắn ăn một miếng đậu hũ đen sì, nũng nịu nói:

"Món đậu hũ thối ta làm chàng cũng không dám thử, ta làm sao tin tưởng chàng thật lòng thích ta!”

“Tiểu tổ tông, ta ăn liền đây.”

Tuỳ Cẩn Vũ cắn một miếng lớn, nuốt xuống với vẻ mặt thỏa mãn.

Trái tim ta như ngừng đập.

Từ khi được sắc phong làm Thái tử, Tùy Cẩn Vũ rất ít khi tự xưng "ta".

Chính Hà Vi đã nói với hắn rằng trên đời ai cũng bình đẳng, tại sao phải phân biệt cao quý bần hèn?

Nàng ta thường nghĩ ra rất nhiều món ăn mới lạ rồi bắt nô tài và thị nữ trong cung nếm thử.

Dẫn đến bao nhiêu trường hợp miệng nôn trôn tháo.

Có những khi khu vực khám chữa bệnh bên ngoài Đông Cung chật kín người.

Ta không muốn lát nữa có người tiêu chảy trên xe ngựa làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nên đành mở miệng khuyên nhủ:

“Thái Tử, thân thể ngài quý giá, tốt nhất đừng ăn uống bừa bãi.”

Hà Vi cười:

“Phó tiểu thư, ngươi chẳng hiểu gì cả! Cái này gọi là đậu hũ thối, là món ăn nổi tiếng tại quê hương ta.”

“Xin hỏi quê quán của Hà cô nương ở đâu?”

Nàng ta nhíu mày, lập tức bổ nhào vào lòng Tuỳ Cẩn Vũ thút thít:

"Tuỳ Cẩn Vũ, Phó tiểu thư khinh thường ta xuất thân từ thôn xóm nhỏ, nhất quyết tra hỏi từng tý một, chàng cứ mặc kệ như vậy sao?”

Giọng Tuỳ Cần Vũ có chút tức giận:

“Khanh Dung, gia cảnh của nàng tốt cũng không được xem thường người khác. Vi Vi nói đúng, tính ba đời trước thì làm gì có tổ tiên của ai không phải bần nông!”

“Nghe nói tổ phụ của Phó tiểu thư trước đây cũng từng ăn xin trên đường cái.”

Thấy Hà Vi ỷ vào sự bảo hộ của Tuỳ Cẩn Vũ mà ngang ngược khiêu khích ta, nhiều lần nhăm nhe vượt qua ranh giới cuối cùng của ta, một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng.

Ta nắm lấy cổ tay ả và tát thật mạnh:

“Ngươi là cái thá gì mà dám nói động đến phụ thân của đương kim thừa tướng?”

Mặt Tùy Cẩn Vũ biến sắc, giữ tay ta không buông:

“Khanh Dung, Vi Vi sợ nhất là đau. Vì sao lại đánh nàng ấy?”

Ta hất tay hắn ra và chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn:

“Hà cô nương như thế này hẳn là định vào phủ Thái Tử làm thiếp. Xuất thân đã chẳng ra gì lại còn không có ai quản giáo, ta đành thay Thái Tử dạy dỗ nàng một chút, tránh sau này bị các phu nhân và tiểu thư trong kinh đô chê cười.”

“Ai cần loại phụ nữ cổ hủ như ngươi dạy!”

Hà Vi đẩy ta thật mạnh khiến ta ngã khỏi xe ngựa.

Ta choáng váng, xây xẩm mặt mày rồi ngất lịm đi.

 

Ta bị thương khắp người, đầu còn bị đập vào một tảng đá lớn.

Tuy may mắn giữ được chút hơi tàn nhưng ta hôn mê ròng rã ba ngày, sốt cao mãi không hạ nhiệt.

Hết nhóm ngự y này đến nhóm thầy lang khác tới chẩn bệnh.

Mãi đến tận khi Hoàng Đế đích thân đến phủ thăm hỏi, ta mới mơ màng tỉnh lại.

Phụ thân mừng đến phát khóc. Người hỏi vì sao ta lại hồ đồ như thế, có tức giận đến mức nào cũng không thể nhảy ra khi xe ngựa đang chạy.

Ta mờ mịt nhìn xung quanh.

Hà Vi sợ hãi mặt tái mét, lảo đảo suýt ngã.

Tuỳ Cẩn Vũ liếc ta với thái độ bất mãn, kéo nàng ra che chở sau lưng:

“Phụ hoàng, Nhi thần đã kể với người rồi. Chuyện là Khanh Dung cãi vã với cô, một mực đòi nhảy khỏi xe, cho nên mới không cẩn thận ngã xuống.”

Cơn đau thấu xương truyền khắp thân ta.

Ta khẽ cụp mắt:

“Đầu ta đau quá, dường như quên đi rất nhiều chuyện…”

“Ngay cả phụ thân con cũng quên sao?”

Phụ thân lo lắng hoảng hốt, gấp gáp kéo ngự y vào bắt mạch.

“Phó tiểu thư chịu va chạm xong trong đầu có thể sinh ra tụ máu, quên đi vài chuyện là điều bình thường.”

Tùy Cẩn Vũ không ngừng nháy mắt với ta.

Ta cảm thấy có chút bực bội vô cớ, hành lễ với người đàn ông mặc long bào:

“Thần nữ dù đã quên hết thảy, nhưng quân vô hí ngôn*, ta tin rằng Thái Tử điện hạ sẽ không nói dối.”

(*Chữ Hán là 君無戲言, nghĩa là quân vương không nói chơi.)

Hoàng Đế lúc này mới dịu mặt lại, cười nhạo phụ thân ta.

“Phó Thừa Tướng, khuê nữ của ngươi giống y như ngươi vậy. Đã cập kê rồi mà tính nết vẫn thế.”

Bọn hắn nói, từ nhỏ ta đã được phụ thân nuông chiều vô độ đến mức không có phép tắc kỷ cương gì cả.

Leo cây bắt cá trong cung như cơm bữa, ngay cả râu của Hoàng Đế cũng dám giật.

May mà về sau, một vị ma ma dạy lễ nghi được mời vào phủ, ta mới dần trở nên quy củ hơn.

Nhìn thấy ta ôn hòa hiểu chuyện như vậy, Tuỳ Cẩn Vũ như trút được gánh nặng.

Nhưng từ ngày ấy, ta không còn đi tìm hắn nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play