Khuê Anh Vi Tú

Chương 1


7 tháng


Trong lễ cập kê của ta, Tùy Cẩn Vũ xị mặt phiền muộn.

Thái giám thân cận đến truyền tin:

“Thái Tử điện hạ, Hà Vi cô nương thu dọn đồ đạc, khóc lóc muốn rời khỏi Đông Cung.”

Chưa kịp để chủ nhân nổi giận, tên thái giám lanh lợi nói tiếp:

“Nô tài biết Thái Tử nhất định sẽ không đồng ý, nên tiện đường đưa nàng qua đây. Nàng đang đợi ngài ngay trong phủ nhà họ Phó.”

Ba tháng trước, Thái Tử dẫn quân đi diệt trừ thổ phỉ. Khi giải cứu Hà Vi khỏi tay lũ sơn tặc, hắn vừa gặp đã cảm mến nàng.

Nhưng ngoài miệng hắn nhất định không chịu thừa nhận mà chỉ giải thích có lệ rằng vị cô nương này có tâm tư độc đáo hơn người.

Còn đảm bảo không ai có thể tranh đoạt vị trí Thái Tử phi của ta.

“Khanh Dung, Vi Vi sợ người lạ. Cô* đi xem thế nào.”

(*cô hay cô gia: từ tự xưng của thành viên hoàng thất có chức tước nhỏ hơn vương gia.)

Tùy Cẩn Vũ rời đi như gió.

Ta nén sự khó chịu trong lòng, bình tĩnh theo sau hắn.

Dưới gốc cây lựu, Hà Vi vùi mặt vào ngực Tùy Cẩn Vũ, khe khẽ nức nở. Nước mắt to nước mắt nhỏ thi nhau tuôn trào như mưa:

“Ta đã làm vỡ lễ vật mà Thái Tử định ban cho người khác, làm sao còn mặt mũi mà ở lại.”

Hắn ôm nàng vào lòng, hạ giọng dỗ dành:

“Không phải chỉ là một miếng ngọc bội tầm thường thôi sao? Vỡ rồi thì thôi. Không đáng để nàng khóc lóc thương tâm như vậy.”

Tuỳ Cẩn Vũ từng đáp ứng sẽ tặng ta một miếng ngọc bội hình thỏ con hắn tự tay điêu khắc vào ngày ta cập kê.

Nhìn những mảnh ngọc Dương Chi* vỡ vụn trong hộp, hình như có thứ gì đó trong lòng ta cũng nứt rạn.

(*Ngọc Dương Chi hay Dương Chi Bạch Ngọc: loại ngọc quý có màu trắng như mỡ dê, độ trong suốt cao, không lẫn tạp chất)

Hà Vi gây ra động tĩnh quá lớn nên khiến phụ thân của ta chú ý đến.

Phụ thân ta hiện đang nhậm chức Thừa tướng trong triều. Thấy Thái Tử đối xử với khuê nữ nhà mình như vậy vì một cô nương không rõ lai lịch, người không nhịn được mà trách móc có hơi nặng lời.

Hà Vi càng khóc thương tâm hơn, chạy thẳng ra ngoài.

Tuỳ Cẩn Vũ bỏ lại ta một mình ở yến hội, vung tay đuổi theo nàng ta.

Nhất thời, khách khứa xôn xao hết cả.

 

Tuỳ Cẩn Vũ tưởng rằng ta mách lẻo với phụ thân nên vài ngày liền không thèm để ý đến ta.

Hắn còn bảo ta tự suy xét lại bản thân, trong tương lai nếu muốn được phong làm hoàng hậu thì cần phải có lòng độ lượng.

Nhưng mà trước đây, rõ ràng hắn không như thế này.

Hai ta đã quen biết từ bé.

Dịp Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng), Tuỳ Cẩn Vũ mang theo điểm tâm do ngự trù làm, trốn khỏi cung tìm ta để cùng đi ngắm hoa đăng. Hắn cầm một chiếc đèn lồng hình thỏ và nhìn ta với đôi mắt cười cong cong:

“Vì nàng cầm tinh con thỏ nên sau này nàng vào cung, cô sẽ cho người nuôi một ổ thỏ trong ngự hoa viên.”

Ta vừa giận vừa thẹn:

“Ai thèm vào cung với chàng?"

“Khanh Dung, chờ nàng cập kê, cô sẽ lập tức cưới nàng làm vợ.”

Những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai ta, nhưng giờ hắn đã không phải là Tùy Cẩn Vũ của Phó Khanh Dung này nữa rồi.

Trong đầu Hà Vi thật sự có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu.

Nàng ta biết dạy các thợ thủ công làm xà phòng thơm, chế tạo gương soi và nấu những món ngon mà ngay cả ngự trù cũng chưa từng thấy trước đây.

Ta nghe nói rằng Tiên Hậu (Hoàng hậu đã băng hà) ngày xưa cũng từng làm ra những thứ giống vậy.

Nực cười thật.

Tuỳ Cẩn Vũ không biết vì trước đây hắn đâu có để ý. Hắn e ngại Tiên Hậu và căm ghét con trai người, Tam hoàng tử, người có khả năng chắn đường hắn ngồi lên ngai vàng.

Bây giờ hắn thích, đơn giản vì hắn quyến luyến cô nương kia.

Vẫn là vật ấy, chỉ là thay đổi người làm mà thái độ của hắn cũng thay đổi theo.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play