Cầm trên tay 999 câu nói yêu bắt mắt và tờ quyết định bổ nhiệm nhân sự với chức danh thư kí, Khánh Linh đôi mắt tròn xoe, miệng hả to cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thể tin đây là sự thật.

Cô đưa tờ bổ nhiệm tới trước mặt anh: “Cái này…cái này…em sao làm thư kí cho anh được? Em học sư phạm, chuyên môn của em là giảng dạy. Em đâu biết gì công việc làm thư kí?”

Hàn Lâm cầm tờ bổ nhiệm nhét thẳng vào ba lô cô. Dang tay ôm vòng eo con kiến kéo cô ngồi luôn lên đùi mình. Anh cười, véo cằm cục cưng: “Đọc một câu trong 999 câu cho anh nghe!”

Cô bĩu môi chê anh giống con nít hám lời ngọt. Nhưng vẫn ngoan ngoãn chiều cho anh mát lòng: “Người yêu Hàn Lâm là avatar con bọt biển!”

“Hàn Lâm là ai?”

“Là anh, giám đốc Lâm!” Cô ôm cổ anh cười đầy tự hào.

“Bọt biển là ai?”

Cô lại bĩu môi chê anh già trí nhớ kém: “Dĩ nhiên là em rồi!”

Anh cười hì hì, hôn một cái vào cái mỏ phụng phịu dễ thương. Rồi thả thính: “Người yêu em làm giám đốc, em sợ gì? Yên tâm, từ từ anh sẽ dạy em! Miễn em bám dính anh 24/24 là được.”

Cô cốc trán anh cái: “Xời, vậy anh cũng nói được. Em còn đi học, đi dạy kèm, đi làm thêm!”

“Từ giờ dẹp hết! Em chỉ dạy là làm thêm cho anh thôi. Tan trường, anh đón em liền!”

Giảng bài cho thằng cháu chỉ tổ đau họng Bởi, anh biết nó chỉ viện cớ để gần người nó thích. Từ giờ đừng có mơ!

Khánh Linh đắn đo suy nghĩ.

“Em đừng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Lương tháng sáu số không. Số đầu là số lớn nhất có một chữ số. Thưởng đi kèm mỗi tháng chắc cũng tầm mười củ!”

“Mười củ á?”

Anh dướn mày: “Nhiêu đó thì nhầm nhò gì, làm tốt còn cao hơn!”

Ui ba ơi! Một tháng con gái đi làm bằng cả một vụ mùa của ba. Gần một tấn rưỡi thóc nếu gặp tiết trời thuận hòa không mưa to, gió lớn!

Mỗi con lợn mẹ nuôi vất vả rau cháo mỗi chiều. Hầm nồi cám lợn, nước mắt chảy dài theo làn khói xám. Mà mẹ cân đâu được bao nhiêu tiền? Còn lũ gà, lũ vịt nữa! Ăn thì nhiều mà bán rẻ bèo như cho!

Còn con? Vừa đi học vừa kiếm một khoản tiền lớn! Vậy thì còn gì phải đắn đo?

Nhưng vẫn thấy lo lo. Bởi, của nào là của cho không? Đồng tiền dễ gì kiếm!

Cô bất ngờ soi mặt anh kiểm tra thật kĩ xem có nét gì gian manh không? Rồi hỏi: “Nè! Anh có dụ em không đấy?”

Anh nghe muốn cười mà không dám. Đành trưng một bộ mặt oan ức, ỉu sìu buồn thiu: “Em nghĩ anh xấu vậy à?”

“Ai biết được! Nếu anh muốn em làm việc cho anh. Em có điều kiện!”

“Em cứ đặt vô tư! Hàn Lâm anh dư sức để chiều!”

Khánh Linh đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt anh: “Không được có hành vi quá đáng với em. Ai hỏi, nói em là em họ!”

Hàn Lâm gật đầu. Em họ gì chứ? Em yêu mới chính xác nha! Miệng anh mà, anh muốn nói gì nói, ai quản!

Bên B chốt kèo! Bên A nhận hàng.

Để chúc mừng kí hợp đồng thành công, bên A mời bên B đi ăn nhà hàng.

“Chúc mừng em trở thành trợ thủ của chồng!” Hàn Lâm tay nâng ly vang, ánh mắt mang lửa dán chặt vào đôi mắt bồ câu long lanh.

Khánh Linh đôi má nóng lên. Cô cụng nhẹ ly vào ly anh, cười chữa thẹn: “Chồng gì chứ? Anh chưa uống mà đã say?”

Hàn Lâm mặt dày làm tới: “Trước sau gì em cũng gọi anh là chồng. Bây giờ tập dượt cho thuận miệng ha!”

Anh cười vui vẻ. Cô cũng cười theo anh. Và mong sao niềm vui này sớm được nhân đôi.

Nhưng đời khó học được chữ ngờ. Hàn Lâm dù đã tính toán thật kĩ, sắp xếp thật kĩ, dặn dò nhân viên cấp dưới thật kĩ. Để buổi đón tân thư kí đặc biệt của giám đốc được vui vẻ, ấm áp thân thiện như người một nhà.

Vậy mà…ngay buổi lễ ra mắt. Ngay ngày đi làm đầu tiên của Khánh Linh, cô đã sốc ngang bởi một tình huống khó đỡ…

“Giới thiệu với mọi người, đây là Khánh Linh. Từ giờ cô ấy là thư kí đặc biệt của tôi!” Hàn Lâm tự hào kéo tay cô đến bên anh.

“Wao! Thư kí Linh và giám đốc Lâm đứng bên nhau trông rất đẹp đôi!” Trọng Ninh mở hàng câu theo sự phân công của sếp. Rồi ra dấu tay báo hiệu đám nhân viên các phòng hô hào lên cho vui nhộn.

“Phải! Phải! Thư kí và giám đốc rất hợp tướng phu thê. Hai chữ L đúng là trời sinh một cặp.”

Gì vậy trời! Ra mắt nhân viên chứ đâu phải ra mắt vợ giám đốc? Họ làm quá lên vậy, chẳng phải điều kiện cô đặt cho anh thừa rồi à?

“Không thừa! Không thừa!” Hàn Lâm như con giun trong bụng cô: “Họ biết em là người yêu của anh!”

“Sao họ biết?”

“Anh nói!”

Ui trời! Cái ông bồ này! Khánh Linh thật muốn đấm cho anh cái.

Nhưng cô chưa kịp đấm thì một bóng hồng đã bổ nhào vào lòng Hàn Lâm cùng với tiếng gọi ríu rít: “Ông xã, anh có nhớ bà xã không?”

Đám Trọng Ninh ngơ ngác. Anh nhìn tôi. Tôi nhìn anh.

Hàn Lâm sững sờ, mặt biến sắc…Mà Khánh Linh cũng hóa đá, gương mặt tròn đang ửng hồng vì thẹn hóa tái trong một giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play