Vẻ mặt của Phù Khanh không thay đổi gì, giống như chấp nhận lời nói của Lục Đoạt Lân. Hắn kiêu ngạo mà xách ác chủng đầu rắn ra ngoài cửa: “Cho đến khi Phù tiên sinh gọi thì ngươi không được phép vào, đừng tới quấy rầy bọn ta”.
Hắn hất cằm lên, tuyên bố chủ quyền, sau đó đóng cửa rầm một cái.
Ác chủng đầu rắn nhìn chằm chằm cánh cửa, tay nắm chặt, trong lòng tràn ngập ủy khuất. Nó muốn thuần phục ngài ấy và cũng được ngài ấy chấp nhận nhưng bây giờ lại bị một người bá đạo chiếm tiên cơ, còn bị đuổi ra ngoài cửa khiến nó không cam lòng.
Lúc này lỗ tai lại văng vẳng tiếng nhạc. Âm nhạc đáng lẽ ra sẽ ảnh hưởng rất nhỏ tới nó nhưng bởi vì sự đố kị trong lòng khiến cho âm nhạc có kẽ hở, len lỏi vào làm cho tâm trí của nó càng ngày càng xao động, càng ngày càng vội vã.
Ác chủng đầu rắn khôi phục nụ cười, sửa lại quần áo, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, âm hiểm mà thè lưỡi rồi gõ cửa, nho nhã lễ độ nói: “Chủ nhân, đã đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của ngài”.
Quả nhiên vừa dứt lời, cửa được mở ra.
Phù Khanh ló đầu ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Được, ngươi dẫn đường”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT